Bảo Bối Thật Mê Người

Chương 3: Giữa tầng mây




Đoạn nhạc đệm nho nhỏ trên bàn ăn đi qua, bốn người ăn uống xong lập tức lên đường đến sân bay đi Thuỷ trấn.

Vé máy bay là do bố Lâm đặt, có lẽ vì muốn vợ mình cùng chị em tâm sự được nhiều hơn, ông để cho bà Mễ Lan và Mễ Tâm ngồi cùng nhau ở hàng trên, sau khi lên máy bay thì gặp thêm một a di ngồi cạnh nữa, thế là ba người thành một tổ hợp trò chuyện rôm rả.

Lâm Tuyết cùng Chu Thanh ngồi phía sau, do chỗ gần cuối nên cũng chẳng còn ai khác, cả hàng ghế chỉ có hai người ngồi.

Lúc vừa lên máy bay, Lâm Tuyết nói mình có hơi lạnh nên hướng phía tiếp viên xin 1 tấm chăn.

Khi máy bay đã ổn định trên không, tiếp viên qua lại đẩy xe phục vụ ăn uống, thấy tiểu cô nương bộ dáng bị lạnh kéo chăn che lấp đến trên cổ, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ, cả người cũng co sát đến tựa hẳn vào thúc thúc nàng, tiếp viên săn sóc hướng Lâm Tuyết hỏi thăm, Chu Thanh nhẹ giọng nói nàng vẫn ổn, chỉ có hơi choáng độ cao một chút thôi.

Mẹ Lâm cùng dì Mễ cũng sốt ruột, định đổi chỗ với Chu Thanh để chăm sóc con gái, được Chu Thanh trấn an một lát, Lâm Tuyết cũng bảo đảm mình không có việc gì thì bà mới từ bỏ ý định, dù sao chuyến bay cũng chỉ hơn 2 giờ là đến nơi rồi.

Đợi mọi người không ai chú ý đến động tĩnh trong góc này nữa, Lâm Tuyết mới nhẹ thở ra một hơi.

Không ai có thể ngờ tới, bên dưới tấm chăn Lâm Tuyết cả người không một mảnh vải!

Nãy giờ cánh tay Chu Thanh vòng từ sau lưng ôm cô mà xoa nắn nhũ hoa không kiêng dè gì cả, Lâm Tuyết phải tận lực cắn răng để không phát ra âm thanh rên rĩ sướng khoái.

Dưới đôi bàn tay điêu luyện lành nghề của ông, hai con thỏ nhỏ trước ngực không ngừng thay đổi hình dạng, ông còn nhào nặn qua lại như thạch trái cây, hai ngón tay se se đầu nhũ tiêm hồng hào, thiếu chút nữa se đến Lâm Tuyết khóc lên, chỉ biết dụi mặt càng sát vào cổ ông, miệng nhỏ thở phì phò

"Ân...thúc thúc nhẹ một chút a..".

Khi nãy vừa lên máy bay Lâm Tuyết là thực sự lạnh, nhưng Chu Thanh người này thấy có tấm chăn ở đây liền nảy ra ý tưởng mới, vừa ổn định chỗ ngồi một lát đã sấn tới hết hôn môi rồi sờ nắn sau đó trực tiếp lột sạch quần áo, bắt Lâm Tuyết phải trần như nhộng để ông tuỳ lúc hưởng dụng.

Xúc cảm mịn màng trong tay làm ông yêu thích không thôi, nhanh chóng theo đường trượt xuống vuốt ve bụng nhỏ bằng phẳng, sau đó ấn ấn vào nộn thịt giữa hai cánh hoa bên dưới.

- "ưm..." khoái cảm bất chợt làm Lâm Tuyết rên lớn hơn, miệng nhỏ không khống chế được mà liếm láp khắp cổ rồi đến cằm của Chu Thanh, tìm kiếm môi lưỡi, tiến hành một màn đánh lưỡi qua lại chất lượng, hết cuốn lấy rồi lại mút.

Bên dưới tay Chu Thanh không ngừng ra vào ma sát huyệt nhỏ, d.â.m thuỷ tuôn ra ào ạt kết hợp với ngón tay luật động tạo ra âm thanh "nhép..nhép" nhưng bị tiếng động cơ máy bay che mất.

Lâm Tuyết cũng không vừa, tay nhỏ tìm tòi sờ đến thiết trụ bên dưới, nắm lấy nó lên xuống hoà theo tiết tấu của Chu Thanh, làm ông thở ồ ồ sướng khoái.

Cơ hồ là cùng lúc hai người cùng thở dốc, gấp gáp tăng nhanh tốc độ trên tay, sau đó cùng bắn ra một cách thoã mãn.

Lâm Tuyết cả người xụi lơ tựa đầu lên ngực Chu Thanh. Ông rướn người lên xem xét một chút tình hình xung quanh, phía trên ba người tựa hồ đã ngủ thiếp đi, tiếp viên cũng không có dấu hiệu sẽ đi xuống lần nữa, ông liền trượt người xuống thấp một chút, ôm Lâm Tuyết lên để cô nằm sấp hẳn trên người mình, hai chân dạng ra, cẳng chân gác lên khuỷu tay ông, côn thịt lập tức nện thẳng vào trong tiểu huyệt vốn đã dầm dề nước.

Động tác của Chu Thanh quá nhanh, Lâm Tuyết cơ hồ cả người đang mê mang, thấy côn thịt tiến vào chợt "Úc" một tiếng, may mà miệng Chu Thanh đã sấn tới nuốt hết âm thanh của cô vào trong.

Lâm Tuyết thoáng giãy dụa: "thúc...cái này...ân...thật quá đáng rồi...nguy hiểm a..." Eo nhỏ thì thành thật hơn, phối hợp dần theo nhịp độ ra vào của Chu Thanh.

- "thế này không phải càng kích thích sao...? Tư thế này...xem xem...hút ta thật chặt..." vừa nói vừa cúi đầu hấp hấp một bên nhũ tiêm mềm mại.

- "nhẹ...nhẹ chút a...sẽ cắn hư mất" tay Lâm Tuyết gắt gao bụm chặt miệng mình, sợ không cẩn thận sẽ làm ra âm thanh quá lớn.

Cô không ngờ được sẽ sảng khoái như thế này, vốn định câu dẫn Chu Thanh thân thân một chút cho nóng người sau đó đến Thuỷ trấn tiếp tục, không nghĩ tới cuối cùng lại được một màn như vậy, còn là ở trên bầu trời giữa bao nhiêu tầng mây, thật cmn kích thích quá!

Đầu khẽ xoay lại thấp thỏm mà quan sát động tĩnh phía trên. Qua kẽ hở giữa hai ghế, cô thấy mẹ Lâm ngủ gà ngủ gật, một bên đầu nghiêng sang đập mạnh vào vai Mễ di, thoáng chừng như giật mình tỉnh dậy.

Lâm Tuyết điếng người, huyệt nhỏ bên dưới cũng thít chặt lại làm Chu Thanh "hít" một hơi, suýt chút nữa giương cờ đầu hàng.

May mắn bà chỉ giật mình, ngồi trở lại ngay ngắn sau đó tiếp tục ngủ, không chú ý gì đến bên dưới, Lâm Tuyết mới thoáng thả lỏng.

Eo nhỏ phối hợp để Chu Thanh tăng nhanh tốc độ, ân a ân a một lúc thì tới rồi cao trào, ông phóng ra đầy bụng cùng đùi Lâm Tuyết.

Hai người đem cái chăn cũng làm ướt nốt, xem ra phải giấu giếm mà mang về không để ai phát hiện.

Không gian có hạn nên Chu Thanh cũng không đổi thêm tư thế khác nữa, chỉ đơn giản lật người Lâm Tuyết lại, hôn liếm khắp lưng mượt mà của cô, tay nắm lấy eo nhỏ, lên xuống xoa nắn eo mông co dãn.

Hôn lưng chưa đủ, bắt cô xoắn eo để hôn hôn vùng nách mẫn cảm, sau đó kéo đến nhũ tiêm, một đường không biết chán.

Cả người trên của cô như một viên kẹo ngọt, cơ hồ bị Chu Thanh như trẻ nhỏ liếm mút thưởng thức hết sạch.

Thật ra ông càng thích mút cổ, nhưng vị trí quá dễ bị phát hiện nên cũng đành nhịn lại.

Chu Thanh canh thời gian rất chuẩn, đem Lâm Tuyết lau sạch sẽ một lượt sau đó mặc lại quần áo chỉnh tề, phi hành đoàn cũng thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh đến Thuỷ trấn rồi.

Một chuyến bay bình an vô sự.

———————————————————-

cầu thả * để có thêm động lực!!!!!!