Bảo Bối Thật Mê Người

Chương 21: Ám muội trước mặt mẹ Lâm, tiểu thúc lâu ngày không gặp!




Người đến thì ra là Hứa Huân - anh em kết nghĩa của bố Lâm, theo vai vế nên Lâm Tuyết gọi một tiếng nghĩa thúc, nhưng tuổi không lớn nên cô kêu tiểu thúc từ nhỏ, đến lớn cũng không sửa lại nữa. Người vốn luôn ở huyện H, hôm nay không biết thế nào lại đến đây.

Hứa Huân quyết tâm làm một kỹ sư trồng trọt, quanh năm phơi nắng làm cho da một màu lúa mạch cùng thân hình rắn rỏi, chỉ mới 28 nhưng có vẻ chững chạc hơn so với độ tuổi của mình rất nhiều.

Đôi bàn tay còn cực kỳ thô ráp, lúc cưng nựng gò má cháu gái cũng không dám vuốt mạnh, sợ tay thô kệch cọ đau làn da phấn hồng.

Mà Hứa Huân như vậy, vừa vặn là loại hình Lâm Tuyết vô cùng yêu thích từ trước đến giờ, hừng hực hương vị hormone giống đực.

Cho nên, dù ban đầu không hề có ý định quyến rũ tiểu thúc, các động tác làm nũng cọ cọ bây giờ của cô đều vô hình mà mang thêm một tầng nghĩa ám muội khác.

Tiểu thúc nông dân cục mịch không hiểu phong tình này cứ ngờ ngệch chờ đợi bị yêu tinh Tuyết lôi kéo dụ dỗ ăn sạch sành sanh đi thôi.

Nói đến người tiểu thúc này, cũng là nhân vật có một không hai.

Trong lúc bố Lâm ở giai đoạn khủng hoảng nhất trong sự nghiệp, công ty đổ bể, đối thủ quấy phá, Hứa Huân là người duy nhất chịu đưa một tay ra cứu giúp.

Hắn không có chí lớn gì, chỉ có tiền.

Hứa Huân tin bố Lâm, cuối cùng niềm tin cũng không đặt nhầm chỗ. Bình thường nhìn hắn vô cùng hiền hoà, do là con út nên cũng không phải gánh vác trách nhiệm gia tộc gì lớn lao cả, gia đình giáo dục hắn theo hướng hoàn toàn tuỳ tâm sở dục.

.

- "Chà...lâu ngày không thấy, A Tuyết nhà ta lớn lên thành tiểu cô nương xinh đẹp thế này rồi à?" Hứa Huân tươi cười, nhìn kiểu nào cũng thấy ngô ngố chất phác, dùng tay vuốt ve qua lại đỉnh đầu Lâm Tuyết.

Lúc nhỏ hè nào Lâm Tuyết cũng sẽ đến huyện H vài tháng, mức độ thân thuộc của Hứa Huân với cô so ra không hề kém Chu Thanh, tuổi tác lại càng không chênh lệch là bao, cô gọi ca ca còn được, nên cả hai rất gần gũi. Lúc nhỏ thường thường Lâm Tuyết bé xinh sẽ được Hứa Huân cõng trên lưng đi khắp nơi.

Tính luôn từ lúc trọng sinh đến giờ, thật lâu rồi không gặp tiểu thúc. Động tác Lâm Tuyết bất giác càng thân thiết, ôm càng chặt còn dụi dụi đầu vào cổ làm nũng:

- "A Tuyết rất rất nhớ thúc nha, thúc có nhớ con không hả?"

Hứa Huân tốt nghiệp đại học nông nghiệp xong thì quyết định ở lại huyện H công tác, quanh quẩn chỉ biết trồng trọt cùng cỏ cây. Không đặc biệt trọng dục nên hắn cũng chưa tiếp xúc với bao nhiêu phụ nữ, người thật thà chất phác vô cùng, nào biết nói lời hay ý đẹp bao nhiêu:

- "Nhớ chứ...nhớ chứ..." vừa nói vừa vuốt ve đầu tóc trơn mượt thơm ngát đang cọ qua lại trên cổ mình.

Hai cánh tay cháu gái siết chặt lấy eo hắn như lúc nhỏ, chỉ khác là bây giờ có thêm hai luồng phập phồng đàn hồi ép chặt trước ngực, làm Hứa Huân muốn xem nhẹ chúng cũng thật khó, dù sao cũng là đàn ông mà.

Người hắn cứng đơ hơi nhích ra một chút, lại thấy Lâm Tuyết hồn nhiên như vậy, sợ vô tình làm cháu tủi thân nên động tác của hắn cứ nửa ôm nửa tránh nhìn đến buồn cười.

Mẹ Lâm đứng một bên nhìn hai thúc cháu gặp lại tay bắt mặt mừng, thấy Hứa Huân động tác cứng ngắt nhưng vẫn cố gắng thật nhẹ nhàng vuốt ve cháu gái như trân bảo, bà buồn cười không thôi, không nhịn được cắt ngang:

- "Thôi thôi đủ rồi, hai thúc cháu lo đi vào trong rồi nói tiếp, tự dưng đứng ở cửa nhà thế này là thế nào."

Lâm Tuyết luyến tiếc vẫn chưa muốn buông tay, ôm chặt lấy một bên cánh tay của Hứa Huân, vừa đi vừa kéo hắn vào phòng khách. Trong lúc di chuyển, cánh tay vô tình bị kẹp giữa hai gò mềm mại là điều không thể tránh khỏi.

Xúc cảm mềm mại cách lớp quần áo mà vẫn co dãn mười phần, cánh tay rũ một bên của Hứa Huân không tự chủ đong đưa theo mỗi bước đi, hơi co lại khuỷu tay tăng thêm tần suất va chạm.

Hắn cũng không rõ vì sao nữa, chỉ là tim đập có chút nhanh.

————————————-//——————————

Thì ra sắp tới sẽ có một hội thảo chuyên đề về nông nghiệp được tổ chức ở thành phố này, tập huấn kéo dài hai tuần.

Trong hai tuần sắp tới, Hứa Huân sẽ ở tạm nhà họ Lâm.

Vốn dĩ hắn định ở khách sạn bên ngoài nhưng bố mẹ Lâm một mực không đồng ý, hắn cũng đành thuận theo, vừa là nhà người thân lại còn gần trung tâm tập huấn, tiết kiệm khá nhiều thời gian và công sức, hắn cũng không phải kiểu người vòng vo.

Lâm Tuyết từ lúc vào phòng khách vẫn không rời Hứa Huân, vô tư ngồi ngang trên đùi hắn, hai chân đung đưa như công chúa nhỏ.

Nếu chỉ ngồi không thì không nói làm gì, công chúa nhỏ chốc chốc lại nghiêng người nhún nhảy qua lại, còn cọ tới cọ lui trước ngực y.

Các động tác này cũng không có gì kì quái, dù sao cháu gái của hắn từ nhỏ đã rất quấn người, vô cùng biết cách làm nũng. Hứa Huân chợt nghĩ, cô nương mười bảy quả nhiên thay đổi đến nhiều, không thể nào xem Lâm Tuyết như hồi nhỏ nữa.

Lâm Tuyết hai tay câu lấy cổ tiểu thúc, mắt lúng liếng chốc chốc ngước lên nhìn hắn, miệng nhỏ khép mở liên hồi, hỏi thăm đủ thứ chuyện.

Hứa Huân nhìn theo cái miệng nhỏ, có lẽ từ lúc vào đến giờ chưa uống ngụm nước nào, miệng hơi khô khan, bối rối đưa mắt nhìn lên bàn tìm nước.

- "Ôi, xem chị này" Mẹ Lâm tinh ý phát hiện, "Em đợi một lát chị vào làm nước, thất lễ quá". Nói xong liền đứng dậy đi ngay vào bếp.

Lâm Tuyết lúc nãy vừa hỏi thăm xong tình hình gần đây của tiểu thúc, bị mấy câu trả lời thật thà ấp úng của hắn chọc đến ôm bụng cười, chụt chụt hai phát hôn lên hai má tiểu thúc nhà mình: "Tiểu thúc đáng yêu quá đi".

Hứa Huân bị hôn hai cái bất thình lình, người ngệch hẳn ra, đứng hình ngơ ngác mà nhìn thẳng vào Lâm Tuyết, cảm thấy mình như bị cuốn xoáy vào hai mắt đen sáng lấp lánh của cô, há miệng mà không biết phải nói gì, môi mấp máy.

- "Ha ha...Sao người lại đáng yêu như vậy" Lâm Tuyết càng không nhịn được trêu chọc, rướn người lên, bắt đầu mưa hôn xối xả.

Ban đầu, miệng nhỏ lần nữa hôn hôn muốn chòng ghẹo tiểu thúc vì phản ứng quá đỗi buồn cười của hắn, nhưng tiết tấu từ từ chậm lại, mũi sẽ cọ vài cái, tiếp theo môi sẽ áp lên, chầm chậm mà híp mắt nhấm nháp thưởng thức mỹ vị.

Làn da Hứa Huân sẫm màu nhưng rất trơn bóng sạch sẽ, Lâm Tuyết lướt qua lướt lại càng thấy ngon miệng vô cùng, ngực càng áp chặt lấy ngực thúc thúc cọ xát, người nhấp nhô lên xuống, bất giác khẽ ưm ưm mấy tiếng, hô hấp hai người trở nên dồn dập lúc nào không hay.

Môi mềm thơm mùi kẹo sữa bò, căng mọng lại ướt át lướt qua từng chi tiết trên khuôn mặt đẹp trai của tiểu thúc, cái trán cao no đủ, hai mắt hẹp dài với lông mi cong cong chớp chớp, mũi cao thẳng, cái cằm cương nghi, lúc lướt tới hai má không nhin được đưa lưỡi ra liếm liếm thử như mèo con.

Hứa Huân tuy 28 tuổi nhưng chẳng có chút kinh nghiệp tình ái nào, bị động mà tiếp nhận hết thảy, miệng vừa thở dốc vừa khẽ hừ hừ. Còn may tay chân hắn cũng khá linh hoạt, biết phản ứng mà vuốt ve sau lưng cháu gái, nhưng cả người vẫn cứ cứng đơ nhìn đến đáng thương.

"Sột soạt...sột soạt...ừm..." Phòng khách không gian rộng rãi vô cùng, chỉ còn tiếng vải dệt quần áo ma sát lẫn nhau, tiếng ân a cùng tiếng hô hấp dồn dập. Hai thân thể chen lấn nhau trong một góc sofa bé xíu, người đàn ông cao to bị cô bé nhỏ xinh đè ép sát bên tay vịn, không khí chung quanh theo đó cũng nóng lên từng hồi.

Môi Lâm Tuyết dừng ở khoé miệng Hứa Huân, từng chút nhẹ nhàng mút vào "chậc...chậc", chậm chậm hướng đến bờ môi no đủ của hắn.

"Lạch cạch" Tiếng ly tách va chạm vào nhau ở trong bếp truyền ra, liền sau đó là tiếng mẹ Lâm: "Nước chanh tới đây..."

Hai người giật mình hốt hoảng buông nhau ra, Hứa Huân ngơ ngác lại nhìn Lâm Tuyết, thấy môi đỏ ửng ướt át ủa cô, hai mắt long lanh hàm chứa ý xuân.

Yết hầu lên xuống nuốt vào một ngụm - hắn thấy khô miệng khát nước quá.

Lâm Tuyết vẫn tỉnh bơ như bình thường tiếp tục ngồi vắt ngang trên đùi thúc thúc, cảm nhận thứ bên dưới mông đang rục rịch muốn ngóc dậy. Kinh nghiệm cho biết, kích cỡ này sẽ không làm cô phải thất vọng đâu.

Với tay lấy ly nước chanh trên bàn đưa cho Hứa Huân: "Tiểu thúc, tiểu thúc..." Lâm Tuyết giơ tay quơ quơ trước mặt hắn, "thúc uống nước chanh đi, người làm sao vậy?" Nói xong cười tinh nghịch dùng ly nước áp lên má hắn.

Hứa Huân bị lạnh lẽo làm cho tỉnh táo hẳn, "Lúc nãy...thúc...cháu...", một bộ ấp úng không nói nên lời, may mắn làn da màu bánh mật che giấu được đỏ bừng trên mặt hắn lúc này.

Lâm Tuyết lại được một phen cười nghiêng ngả, cô giả nai, ngẩng đầu nhìn lại hắn: "Thì cũng như lúc nhỏ cháu thân thân với thúc thôi mà", xong lại nghiêng đầu: "Có gì không ổn sao ạ?"

- "À....không...không có gì". Hắn quơ vội ly nước uống ừng ực từng ngụm, mong muốn xoa dịu rối bời trong lòng cùng dục hoả đang hừng hực.

Mẹ Lâm thấy hai thúc cháu thân thiết như thế, không nhịn được cũng cắt ngang, nhắc nhở một chút: "A Tuyết à, dù sao bây giờ con cũng lớn rồi, đừng quấn thấy thúc thúc như trước nữa". Cụ thể hơn thì bà cũng không biết nói thế nào, cũng sợ mình lo xa làm hai thúc cháu mất tự nhiên.

- "Không chịu đâu...Tiểu thúc thương con như vậy mà". Nói xong lại vòng tay ôm lấy eo Hứa Huân, cọ má dụi qua lại trước ngực hắn.

Hứa Huân lại lần nữa cứng đờ ra, cảm thấy ly nước chanh vừa uống thật vô dụng, hắn lại khô cổ khát nước muốn uống thêm ly nữa rồi.

Lâm Tuyết tinh ý thấy Hứa Huân vẫn một thân quần tây áo sơ mi, va li còn để ở góc phòng khách, có lẽ vừa đến nhà thì cô về tới.

- "Xem mẹ này, đãng trí quá đi mất, tiểu thúc con ở đây hai tuần đấy, dẫn thúc lên phòng khách giúp mẹ nhé!"

Phòng cho khách nằm ở tầng ba cùng một tầng với phòng Lâm Tuyết.

Nửa dắt nửa kéo tiểu thúc lên trên, vừa đi vừa thuyết minh chỗ này thế nào phòng kia ra sao, Lâm Tuyết một đường líu ríu như chim non.