Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 32: âm mưu mới




\- Ồ vậy sao? Vậy anh định ôn lại chuyện gì?



Nguyệt Nhi bình tĩnh nhìn Phương Bình Lâm, cô đánh giá hắn ta là một con người rất cẩn thận.



\- Thứ lỗi vào dịp hôn lễ tôi không thể tặng món quà đặc biệt được. Nhưng mà sớm thôi hai người sẽ nhận được quà.



Nguyệt Nhi hơi cau mày, không hiểu sao mùi hương của hương trầm ở căn phòng này lại khó chịu như vậy. Nó rất nặng mùi.



Cô nở nụ cười với Phương Bình Lâm rồi nhanh chóng đứng dậy:



\- Vậy tôi xin cảm ơn, nếu không còn gì thì tôi đi trước.



Cô không thích mùi hương này, đành phải dứt khoát đứng dậy. Phương Bình Lâm cười cười rồi thong thả nói:



\- Nãy tôi có gọi điện cho Lâm Ngạo Thiên tới đón cô rồi. Lâm phu nhân đi thong thả, không tiễn.



Quả thật Nguyệt Nhi vừa bước ra thì đã thấy Lâm Ngạo Thiên hớt hải xuống xe. Khi nãy nhận được cuộc điện thoại của Phương Bình Lâm, hắn rất lo lắng. Lập tức bỏ dở cuộc họp, hắn chạy tới đây:



\- Em không sao chứ, Phương Bình Lâm không làm gì em chứ?



\- Không có gì, anh yên tâm!





Nguyệt Nhi không nhắc đến lời cảnh báo của Phương Bình Lâm khi nãy, cô không muốn Lâm Ngạo Thiên phải lo lắng nhiều.



Lâm Ngạo Thiên nhận ra ánh mắt Nguyệt Nhi có gì đó khác lạ, nhưng hắn cũng không nói gì thêm.



\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*



Phòng làm việc của Lâm Ngạo Thiên...



\- Lão đại, Phương Bình Lâm lần này rất quá đáng rồi!



Từ Khải không thể nhịn cục tức này được, khi nghĩ đến bao anh em vì vụ nổ xưởng chế tạo vũ khí mà bị thương. Đương nhiên hung thủ chính là Phương Bình Lâm, kẻ thủ không đội trời chung của họ.



Lâm Ngạo Thiên cũng ngồi trầm ngâm suy nghĩ, là ai tiết lộ căn cứ bí mật của Hắc Long Bang chứ? Là ai tiết lộ vị trí của xưởng. Có vẻ như Phương Bình Lâm ngày càng lố bịch, không coi ai ra gì rồi. Chắc phải cho hắn ta một bài học thì hắn ta mới chịu yên phận.





\- Lão đại!



Từ Khải thấy Lâm Ngạo Thiên không phản ứng gì liền gọi khẽ. Lâm Ngạo Thiên đưa tay ra ý bảo Từ Khải hãy ra ngoài đi. Từ Khải tuân lệnh, lặng lẽ bước ra ngoài.



Căn phòng làm việc lúc này trở nên u ám hơn, bầu không khí lạnh chết người bao trùm. Lâm Ngạo Thiên có nghĩ cũng không ra ai là gián điệp. Nhưng mà...từ sao khi trở về từ chỗ Phương Bình Lâm, Tần Nguyệt Nhi vô cùng khác lạ....



\- Không thể nào, không phải là cô ấy đâu!



Lâm Ngạo Thiên lắc lắc đầu, mệt mỏi nới lỏng cà vạt của mình. Cánh cửa phòng mở ra, Nguyệt Nhi bưng ly cà phê đến trước mặt Lâm Ngạo Thiên.



\- Anh uống chút gì đó đi, làm việc cả ngày chắc cũng mệt rồi!




Lâm Ngạo Thiên ngước lên nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Bàn tay to khoẻ kéo nhẹ Nguyệt Nhi ngã vào lòng mình:



\- Chỉ cần nhìn thấy em, anh không mệt.



\- Này, ông trùm hắc đạo ngừng thả thính đi được không?



Nguyệt Nhi đập đập lồng ngực Lâm Ngạo Thiên, hắn xảo quyệt kêu lên một tiếng:



\- Á, đau!



Lâm Ngạo Thiên nhăn mặt lại, giả bộ như đau rất đau. Đương nhiên là thành công gạt được Nguyệt Nhi ngốc rồi:



\- Đau lắm sao? A, em xin lỗi mà...



Cô luống cuống xoa xoa ngực hắn, chẳng hề biết rằng ai đó đang thừa cơ hội làm càn.





\- Hôn anh là anh sẽ hết đau!



Lâm Ngạo Thiên một tay ôm Nguyệt Nhi, một tay đang lần mò tới nơi nữ tính đầy mẫn cảm kia. Từ lúc mang bầu, Nguyệt Nhi toàn mặc váy bầu, nên Lâm Ngạo Thiên rất dễ dàng làm càn mà.



Nguyệt Nhi thì chẳng hề hay biết gì cả, cười chúm chím rồi ghé xuống môi hắn, đặt lên một nụ hôn nhẹ gió thoảng.




\- Hết đau chưa?



\- Ngắn quá, lại đi vợ!



Lâm Ngạo Thiên không nói gì thêm, trực tiếp cúi xuống chiếm lấy bờ môi cô, tư thế này thật quá thuận tiện còn gì?



Căn phòng làm việc chẳng mấy chốc trở nên thật ám muội khi chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ cầu xin của Nguyệt Nhi:



\- Ưm...dừng lại...



\- Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng, không làm con tổn thương đâu.



Lâm Ngạo Thiên ngon ngọt dụ dỗ cô, Nguyệt Nhi cuối cùng cũng mủi lòng, chỉ lần này nữa thôi...



Khi cô mang thai Lâm Ngạo Thiên đã rất vui nhưng cũng rất hụt hẫng, vì đây đúng là cực hình lớn nhất đối với Lâm Ngạo Thiên đây mà.



..............



\- Phương Bình Lâm, anh ra đây cho tôi.



Bên ngoài phòng làm việc, Đường Vỹ Yên lớn tiếng quát. Đám vệ sĩ cố ngăn cô vào nhưng cánh cửa phòng làm việc đã mở ra. Phương Bình Lâm ra hiệu cho đám vệ sĩ lui ra đi.



\- Sao vậy Đường tiểu thư của tôi!




Phương Bình Lâm giơ tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt còn đang tái nhợt của Đường Vỹ Yên khi nghe chuyện xảy ra.



\- Anh nói giúp tôi có được anh Ngạo Thiên chứ không hề nói sẽ làm tổn hại anh ấy. Chuyện ở xưởng là sao?



Đường Vỹ Yên vô cùng hoảng sợ khi nghe chuyện này từ Từ Khải. Cô đã lập tức chạy đến đây chất vấn Phương Bình Lâm. Thật lòng cô không muốn làm ai bị thương cả, cô chỉ muốn Ngạo Thiên của cô mà thôi.



\- Đường tiểu thư, tôi làm bị thương Lâm Ngạo Thiên lúc nào? Cái xưởng đó có là gì đâu, quan trọng là Ngạo Thiên của cô vẫn an toàn. Không chừng...



Phương Bình Lâm cười trừ, đang nói bỗng dừng lại khiến Đường Vỹ Yên tò mò. Đường Vỹ Yên hấp tấp hỏi lại:



\- Không chừng gì? Anh ấy thật sự không sao chứ?





\- À, tôi chỉ đang bảo, không chừng Ngạo Thiên của cô đang vui vẻ với Tần Nguyệt Nhi ở đâu đó rồi. Còn tâm trí đâu mà nhớ đến cô? Hazzz!



Phương Bình Lâm lắc đầu thở dài, vẻ mặt nhìn Đường Vỹ Yên thật thông cảm.



\- Anh...Vậy tôi phải làm sao?



Đường Vỹ Yên lúc này tâm trí hoảng loạn, cô không còn nghĩ được gì nhiều. Bây giờ cô chỉ muốn lập tức có Ngạo Thiên. Khi nhìn thấy hai người họ ân ái với nhau, Đường Vỹ Yên vô cùng khó chịu.



\- Cô nghe tôi này, muốn làm được việc lớn thì phải biết hy sinh chứ. Cái xưởng kia có là gì? Mới chỉ bắt đầu thôi mà, cô là đang lo sợ gì?



Phương Bình Lâm đang dùng thủ đoạn để khiến sự độc ác trong tâm trí Đường Vỹ Yên trỗi dậy. Lần này Lâm Ngạo Thiên chết chắc rồi.



\- Vậy...vậy giờ tôi phải làm gì?



Đường Vỹ Yên suy nghĩ một hồi, cô không quan tâm gì cả, bây giờ cô chỉ muốn Ngạo Thiên của cô mà thôi, cho dù có phải trả giá đắt thế nào đi chăng nữa...



Phương Bình Lâm nhếch môi cười nham hiểm, đưa cho Đường Vỹ Yên một gói bột nhỏ.



\- Cô hãy tìm cách tiếp cận hắn ta, cho hắn uống thứ này rồi lên giường với hắn.



Những lời độc ác phát ra từ miệng của Phương Bình Lâm khiến Đường Vỹ Yên hơi rùng mình. Nhưng mà cách này cũng được, chỉ cần lên giường rồi, nhất định lúc đó Lâm Ngạo Thiên sẽ chịu trách nhiệm với cô.



Suy nghĩ một hồi, Đường Vỹ Yên cười nham hiểm, coi như đã hiểu ý Phương Bình Lâm, nhận lấy gói thuốc kia.



\- Tôi biết rồi. Nếu như thành công, tôi nhất định sẽ hậu tạ ông.



\- Cô biết vậy là tốt, mong là cô không khiến tôi thất vọng.



...



Đã lâu rùi nha, ai còn đọc truyện này hơm...