Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 22: nguyệt nhi gặp chuyện




Chap 26



Ngày hôm sau, Nguyệt Nhi thức dậy rất muộn. Mà lúc cô dậy cũng chẳng thấy Lâm Ngạo Thiên đâu nữa.



\- Oáp!



Nguyệt Nhi vươn vai ngáp dài, bỗng cô thấy có gì đó sai sai.



\- Chếttt, muộn làm rồi!



Nhanh chóng cô ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm mà vệ sinh cá nhân. Đáng ghét, sao hôm nay lại dậy muộn vậy chứ, bình thường cô dậy rất sớm mà.



Nguyệt Nhi chẳng kịp ăn sáng, cô trực tiếp ngồi taxi đến công ti.



Khổ nỗi thang máy hôm chật ních người, có lẽ bọn họ cũng giống như cô chăng? Nguyệt Nhi lo lắng muộn giờ, vì thế cô một mạch chạy thang bộ lên tận phòng tổng tài.



\- Xin lỗi Lâm tổng, tôi đến trễ!



Vừa vào phòng tổng tài, Nguyệt Nhi thở hổn hiển, cô vội vã cúi đầu xin lỗi.





\- Đúng vậy, muộn 533 giây!



\- Tôi xin lỗi.



Nguyệt Nhi mồ hôi nhễ nhại, khó nhọc cất tiếng. Lúc này Lâm Ngạo Thiên mới ngước nhìn Nguyệt Nhi, bộ dạng này của cô trông thật thê thảm. Hắn nhíu mày khó chịu:



\- Tại sao không lên bằng thang máy?



\- Tại thang máy chật ních người...nên tôi mới đi thang bộ.



Nguyệt Nhi khe khẽ trả lời, hôm nay cô đi làm muộn có lẽ đấy là quả báo. Hic, không ai thèm gọi cô dậy cả. Lâm Ngạo Thiên nhìn nhìn cô rồi gọi điện cho Tư Gia Nghị.



\- Từ giờ thư kí Tân Nguyệt Nhi sẽ đi thang máy riêng của tôi. Cậu đi thông báo cho nhân viên thang máy đi.





\- Vâng!



Nguyệt Nhi đứng đó nghe hắn nói như vậy mà há hốc mồm. Chắc không cần như vậy chứ. Hôm nay cô chỉ đến muộn có 5 phút thôi mà, lần sau nhất định sẽ không có chuyện đến muộn này nữa đâu.



\- Lâm tổng, không cần vậy đâu ạ.



Với lại nếu cô đi thang máy riêng, chẳng phải sẽ thu hút sự chú ý của bao nhân viên khác sao? Rồi họ lại đi bàn tán này nọ à? Oh no.



\- Cô thích cãi, trừ lương!




Lâm Ngạo Thiên nhìn cô chằm chằm, hắn lãnh đạm lên tiếng. Câu nói của hắn dường như là mệnh lệnh khiến người nghe rất áp lực. Dù không muốn phục tùng cũng phải phục tùng.



Nguyệt Nhi lúc này không dám hé thêm một lời nữa. Lâm tổng tài này thật là bá đạo mà. Bỗng cô nhăn mặt mà ôm bụng lại. Lâm Ngạo Thiên liền nhận ra sắc mặt cô thay đổi, liên lo lắng hỏi:



\- Sao thế?



\- Tôi đau bụng.



\- Cô ăn sáng chưa?



\- Chưa.



Nghe cô nói vậy, Lâm Ngạo Thiên nhíu mày không vui, hắn không khỏi trách móc cô.



\- Lần sau nhớ ăn sáng rồi mới đến công ti.





Nói rồi Lâm Ngạo Thiên rút điện thoại ra gọi cho Từ Khải đi mua đồ ăn sáng.



Trong lúc ngồi chờ, Lâm Ngạo Thiên xoa bụng cho cô. Cô ngỡ ngàng, rồi nhỏ giọng hỏi.



\- Tại sao phải đối tốt với tôi như vậy?




\- Tôi thích làm vậy.



\- Nhưng mà tại sao?



\- Tôi không quên thì cô chỉ là cấp dưới của tôi, hỏi nhiều làm gì?



Lâm Ngạo Thiên hơi bực bội. Bảo bối nhỏ này, sao nhiều lời như vậy. Chẳng nhẽ trong mắt cô, đàn ông đều là người xấu cả sao? Đàn ông không đáng để cô tin cậy à?



\- Ý tôi không phải như vậy, chỉ là tôi đã có chồng.



Nguyệt Nhi giải thích. Nghe vậy, Lâm Ngạo Thiên tâm trạng tốt lên hẳn. Thì ra là cố xa cách với cái tên Lâm Ngạo Thiên này là vì trong lòng có cái tên Ông Xã kia.



Trong suốt giờ làm việc, Nguyệt Nhi cô vô cùng nhàn hạ. Lần này cô ngồi nhìn Lâm Ngạo Thiên làm việc, nói thật hắn rất là đẹp trai nha. Nếu cô không có chồng, cô nhất định sẽ gục ngã trước mặt hắn...



"Sao mình lại giở thói mê trai rồi? Không được không được..."



Suy nghĩ một lúc thì Nguyệt Nhi giật mình, cô đang nghĩ cái quái gì đây? Trời ạ xấu hổ quá đi mất. Cô tự đập đập đầu mình rồi quay sang chỗ khác, không ngắm Lâm Ngạo Thiên nữa.



Lâm Ngạo Thiên liếc nhìn cô một cái rồi khẽ mỉm cười. Nguyệt Nhi của hắn thật ngốc nghếch mà.




Đương nhiên nụ cười nhẹ của Lâm Ngạo Thiên, cô không thấy. Lúc này cô ngồi yên một chỗ, sau đó thiếp đi lúc nào không biết...



Lâm Ngạo Thiên đi đến chỗ cô, cởi áo vest ra đắp cho cô rồi hắn tiếp tục làm việc tiếp.



\*\*\*\*\*\*\*\*



Chiều 4h Nguyệt Nhi mới tỉnh ngủ, giờ này đã đến giờ tan làm rồi...



Trời ạ, cô ngủ lâu như vậy mà Lâm Ngạo Thiên không thèm đánh thức cô. Tin được không đây? Đến giờ bụng cô cũng có chút hơi đói rồi.



Nguyệt Nhi có chút ngại ngùng đứng lên nhìn Lâm Ngạo Thiên, cô khẽ nói:



\- Lâm tổng, vậy...tôi về trước đây!





Lâm Ngạo Thiên còn đang mải làm việc, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái. Hắn im lặng có nghĩa là đồng ý rồi chứ?



Nguyệt Nhi hiện tại đang đói, thôi cô mặc kệ vậy. Nhân lúc Lâm Ngạo Thiên đang không để ý cô chuồn về là tốt nhất. Hôm nay ngủ cả ngày như vậy cũng đủ mất mặt rồi.



Lâm Ngạo Thiên này thì lúc nào mà chẳng về muộn hơn cô chứ?



Cô vẫn không dám đi thang máy riêng, đành đi bộ xuống cầu thang vậy. Giờ tan làm thế này, đương nhiên thang máy sẽ nhiều người chen chúc nhau.



Bộp!



\*\*\*\*



8h tối, Lâm Ngạo Thiên mới trở về nhà. Căn biệt thự mọi ngày đều nghe thấy tiếng TV mà Nguyệt Nhi xem hoạt hình, nhưng hôm nay bỗng im ắng lạ thường.



\- Dì Cương, Nguyệt Nhi đâu?



\- Phu nhân vẫn chưa về nhà ạ!



Lạ thật, rõ ràng cô về trước hắn mà tại sao vẫn chưa về đến nhà. Chắc hẳn đã có chuyện gì không hay xảy ra rồi. Lâm Ngạo Thiên vội cầm điện thoại ra gọi cho Tư Gia Long.



\- Nguyệt Nhi đâu? Không phải tôi kêu cậu bảo vệ cô ấy sao?



\- Lão đại, tôi tưởng phu nhân về cùng anh...nên...



\- Mẹ kiếp, cô ấy mất tích rồi. Lập tức báo với Từ Khải và Gia Nghị, đi tìm kiếm cô ấy.



Lâm Ngạo Thiên tức giận nắm chặt bàn tay lại. Điện thoại bị hắn quăng sang một bên, nát bét.