_ Cô ấy là ai?
_ Khải Quỳnh Sâm- Bart, mẹ của Hawke Bart.
Ở thành phố bị Khiết Tây quay như chong chóng cả ngày, Ninh Ninh về Bart gia ăn cơm xong tắm rửa xong, vừa định lên giường ngủ thì Bạch Vân gõ cửa phòng. Ninh Ninh vừa mở cửa thì đã thấy Bạch Vân đưa cho cô một xấp poster. Tấm thứ nhất là một cô gái cao gầy với mái tóc vàng óng ánh. Cô gái xinh đẹp ấy có một đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp. Màu mắt như biển sâu hút ấy khiến khí chất lạnh lùng của cô càng thêm quyến rũ. Ninh Ninh mở miệng hỏi. Câu trả lời của Bạch Vân không nằm ngoài dự đoán của cô. Cô mở trang thứ hai ra, vẫn là cô gái kia, lạnh lùng xinh đẹp khiến người khác không thể rời ánh mắt. Ninh Ninh tiếp tục tò mò xem thêm vài trang.
_ Cô ấy cũng là người mẫu sao?
_ Đúng!
Bạch Vân ngồi bên cạnh Ninh Ninh cùng cô xem ảnh chụp.
_ Lúc cô ấy còn sống là người mẫu nổi tiếng cả thế giới. Cô rất trẻ lại nhanh chóng nổi tiếng. Nhiều người ghen ghét bên cạnh, hơn nữa công việc bận rộn, cảm tình không trôi chảy, tạo nên áp lực quá lớn cho nên cô thường hay say rượu cùng…
_ Hút thuốc phiện.
Ninh Ninh nhỏ giọng mở miệng, cô đưa tay vuốt ve gương mặt cô người mẫu tóc vàng có đôi cánh màu đen sau lưng từ trên cao rơi xuống. Đó là thiên sứ bị đọa đày. Cánh tay bên phải bị thương rỉ máu, trong mắt chứa đầy đau thương.
_ Em sao biết được?
Bạch Vân có chút kinh ngạc.
_ Trong ác mộng của Hawke thường hay nói mớ.
Cô vẫn nghĩ ác mộng đó liên quan đến cha anh không ngờ lại là… Bạch Vân khẽ thở dài, dịu dàng nói.
_ Khấu nói khi anh ấy đến đây. Hawke rất trầm lặng, miệng nói ra toàn lời khi dễ người khác. Đúng là một tiểu thiếu gia xinh đẹp nhưng cá tính mãnh liệt. Mỗi lần đều khiến Khấu đánh cho anh một trận. Nhưng sau khi Hawke gặp tai nạn xe cộ, ở trong bệnh viện hết nửa năm, Khấu không biết anh xảy ra chuyện gì. Khi Hawke tỉnh lại vẫn không nói một lời. Một hôm anh đến thăm Hawke thì thấy anh ấy bị trói trên giường. Hỏi ra mới biết tên thiếu gia ấy uống thuốc tự sát còn muốn chạy lên sân thượng nhảy lầu tự tử. Vì thế họ phải trói anh lại, để tránh anh tự làm tổn thương mình.
Ninh Ninh nghe được trong tim liền đau nhói, cô thử vài lần, mới có biện pháp mở miệng.
_ Vì sao lại thế?
_ Không biết!
Bạch Vân thở sâu, tiếp tục nói.
_ Khấu tức giận không cho phép người trói anh lại nữa. Mỗi ngày anh đều đến bệnh viện, Hawke từ từ trở nên có vẻ bình thường. Khấu không dám kích thích anh, cho nên cho tới bây giờ cũng không có hỏi anh lúc ấy rốt cuộc ra chuyện gì. Không hiểu vì sao Hawke sau khi bình phục, tính tình chuyển biến, trở nên sáng sủa lại yêu đời. Cả ngày đeo dính lấy Khấu khiến anh ấy phiền muốn chết.
Nhớ tới vẻ mặt kể khổ của chồng Bạch Vân chỉ muốn cười lớn.
_ Chị sao có được những tấm hình này?
_ Trong thư phòng của cha.
Bạch Vân một tay chống cằm, mỉm cười nói
_ Chị luôn cảm thấy Hawke rất quen mặt. Khi nhìn thấy ảnh chụp của Khải Sâm, chị lập tức nhớ tới cô người mẫu một năm trước gây chấn động toàn thế giới. Hawke chính là Casa Lina đúng không?
_ Ừm!
Ninh Ninh nhếch khóe miệng. Có được đáp án, Bạch Vân tiếp tục nói
_ Casa Lina kia biến mất năm ấy chính là năm Hawke bị tai nạn. Chị tò mò đến hỏi Chad cùng Phổ Âu. Bọn họ đều làm bộ không biết Casa Lina chính là Hawke. Hơn nữa đều đối với chuyện Khải Quỳnh Sâm né tránh. Cho nên chị đi tìm hiểu, mới biết được một chuyện.
_ Chuyện gì?
_ Người đại diện cho Casa Lina năm đó là Sheila.
Bạch Vân mỉm cười
_ Sheila trước kia cũng là người mẫu. Cô cùng Quỳnh Sâm và Khiết Tây là chị em rất tốt.
Ninh Ninh sửng sốt, ngẩng đầu xem cô.
_ Cho nên Sheila biết.
_ Đúng! Bà ấy nhất định biết Hawke năm đó xảy ra chuyện gì. Hơn nữa chắc chắn chuyện này liên quan đến Quỳnh Sâm.
Tim vẫn rất đau. Vì yêu anh cho nên cô vẫn nhớ đến. Chỉ cần không thấy anh, cái loại cảm giác buồn bực muốn khóc này lại xuất hiện. Nhưng chỉ khi đến đêm, khi không còn ai cô mới bật khóc. Giữa đêm, nằm trên giường lớn xa hoa, giống như không có giới hạn. Mặc kệ cô lăn lộn bao nhiêu, cũng không có người đến bên cô. Cô hận vì sao cái giường lại lớn như thế. Ngắm những tấm ảnh của Khải Quỳnh Sâm mà Bạch Vân đưa, Ninh Ninh khẽ cắn môi dưới, nhịn không được nhíu mày, rồi lại phiền chán xoay người. Ngoài cửa sổ, mặt trăng tròn trĩnh, ánh trăng rơi lên thềm cửa, xuyên qua cửa sổ tạo nên một luồn sáng trên đất.
Vào sáng sớm ngày cô từ Las Vegas trở về, trời còn chưa sáng, cô vốn muốn thu dọn hành lý cùng hộ chiếu, nói Bạch Vân một tiếng rồi rời đi. Không ngờ Chad lại đến nói với cô Bart lão gia muốn cô ở thêm vài ngày. Cô lúc đầu còn tưởng ông nói giỡn nhưng Chad lại đang nói thật. Cuối cùng dưới sự thuyết phục của Chad với lý do là hy vọng cô có thể ở lại chăm sóc Bạch Vân. Hơn nữa đáp ứng giúp cô chuyển ra khỏi phòng của Hawke. Còn nói cô thích ở phòng nào cũng được. Cho nên cô ở lại. Mỗi ngày trên giường lớn lăn qua lăn lại đến đêm không thể chợp mắt. Ngay tại lúc cô không còn chịu nổi, Sheila xuất hiện, hỏi cô làm người mẫu khách mời cho Khiết Tây không? Bởi vì tò mò, cũng bởi vì không muốn cả ngày nhớ đến cái tên ngu ngốc, chết tiệt kia nên cô đồng ý. Cuộc sống, trở nên bận rộn hẳn lên nhưng phương pháp này cũng không rất hữu dụng. Bởi vì ở trong phòng làm viêc của Khiết Tây treo đầy poter của casa Lina. Khiết Tây nói đó là người mẫu cô yêu quý nhất.
Casa Lina đúng là một chấn động. Cho dù là nhân viên hậu đài, chuyên viên trang điểm, nhiếp ảnh gia, thậm chí thầy giáo dạy cô cách đi catwalk ai nấy đều không ngừng nhắc tới Casa Lina. Nói rằng năm ấy Casa Lina đã chuyên nghiệp cỡ nào, lợi hại cỡ nào, mị lực cỡ nào, chỉ cần một ánh nhìn khiến người ta đứng tim ngay tại chỗ…
Cô không muốn nghe chỉ là…
Ngày đầu tiên mở cửa ra đã thấy Casa Lina. Ngày hôm sau sáng sớm dì Sheila liền đến đón cô, cô không thể cự tuyệt, đành phải đi. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, cô bắt đầu phát hiện mình muốn nghe thêm chuyện về Casa Lina. Theo những lời người khác thuật lại cùng ảnh bìa tạp chí, cô có thể thấy Casa Lina ngạo mạn, lạnh lùng, xinh đẹp cùng sầu bi. Nhìn thấy người đàn ông điển trai ấy có thể biến thành một cô gái xinh đẹp.
_ Casa Lina chỉ xuất hiện một năm, một năm chấn động, một năm đi vào lịch sử thời trang thế giới.
Nghe Khiết Tây nói ra những lời này, cô nhịn không được mở miệng hỏi Casa Lina vì sao lại rời khỏi sự nghiệp? Khiết tây cương một chút, rồi mới tự giễu cười cười, nói cô nếu biết cô đã nói cho toàn thế giới biết rồi. Ninh Ninh khi đó liền hoài nghi nhà thiết kế này nhất định biết là chuyện gì. cả dì Sheila cũng vậy.
Rốt cuộc anh lúc ấy gặp chuyện gì? Anh vì cái gì căm phẫn mà trở thành Casa Lina? Bởi vì Quỳnh Sâm sao? Bạch Vân nói nơi này mọi người đều tránh né chuyện của Quỳnh Sâm, bọn họ là vì cái gì?
_ Đáng giận! Phiền muốn chết –
Người đàn ông đáng ghét! Cô tại sao mà vì anh lại nhức hết cả đầu. Cô buồn bực xoay người. Lần này cô không lăn lộn nữa. Ba phút sau, cô ngồi dậy không cố gắng ngủ nữa lấy xấp ảnh ra xem. Bộ thứ nhất đều là Quỳnh Sâm, thứ hai vốn là Hawke, thứ ba là Casa Lina.
Trước khi nhìn đến bản của Casa Lina, cô thật đúng là có điểm kinh ngạc, đặc biệt Bạch Vân nói này tất cả ảnh chụp đều là lão Bart cất giữ. Cô vẫn tưởng rằng ông lão kia căn bản vô tình lạnh lùng, hoàn toàn mặc kệ sống chết con mình. Không nghĩ tới ông biết con đang làm cái gì. Không biết khi ông phát hiện con trai mình giả gái, có tức đến hộc máu không nữa?
Ý tưởng này làm cô bật cười, lại nghĩ đến Hawke có lẽ làm như vậy để cho cha chú ý đến mình. Khẽ vuốt tấm ảnh Casa Lina, tim cô lại nhói lên. Tấm ảnh của Hawke. Một thiếu gia lạnh lùng, ngạo mạn nhưng điển trai vô cùng. Mái tóc luôn ánh lên một màu vàng, khóe miệng luôn luôn nhếch lên, rất giống như mọi người đều thua anh. Thoáng nhìn thật có nét giống anh Hai- Lam Tư. Cô lật từng tấm ảnh chụp. Từ khi còn bé đến khi lớn, anh luôn nở nụ cười. Cái loại nụ cười giả tạo. Nụ cười chỉ xuất hiện trên môi chứ không hề có ý cười trong mắt.
_ Rất giả tạo.
Đưa tay ôm lấy gối, cô đưa tay che khuất ánh mắt lạnh lùng của anh mắt. Ảnh chỉ còn một người đàn ông đang cười, cô lại muốn khóc.
_ Ngu ngốc!
Lấy tay chỉ vào trán anh hai cái, cô buồn bực phê bình. Nước mắt lại chảy xuống. Trước mắt liền mơ hồ, bao gồm cả gương mặt anh.
_ Đáng ghét
Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt nhưng không cách nào ngăn chúng lại trào ra. Cô nghiêng người chụp lấy khăn giấy đầu giường, không vẫn thận làm rớt xấp hình của Quỳnh Sâm. Ninh Ninh lau nước mắt sau đó cúi người kiểm tra xấp ảnh. Khi cô nhặt lên thì một tấm ảnh hé ra rơi xuống. Cô nhặt tấm ảnh kia lên, lại sửng sốt một chút. Cô chưa từng thấy tấm ảnh này. Nếu thấy cô nhất định sẽ nhớ rất rõ. Tấm ảnh chụp Quỳnh Sâm đang ẳm một đứa bé, gương mặt cô rất dịu dàng. Ninh Ninh mở xấp ảnh ra mới phát hiện hai trang cuối do nước thấm nên dính vào nhau cho nên cô không thấy được những tấm ảnh này. Những tấm ảnh đều chụp Quỳnh Sâm cùng đứa trẻ kia. Hơn nữa cô đang cười, tuy rằng cô so với ảnh trước gầy yếu hơn nhưng cô lại đang cười. Nụ cười rất đẹp, rất dịu dàng khiến người ta cũng bất giác cười theo. Mắt tình cảnh vật lại lần nữa trở nên mơ hồ, cô biết đứa bé kia chính là Hawke.
Hơn nữa…… Quỳnh Sâm thật sự rất yêu con mình. Cô nghẹn ngào đưa tay che miệng lại nhưng không cách nào ngăn nước mắt trên mặt. Trong nháy mắt, rốt cuộc chịu không nổi cô ôm ba xấp ảnh đi tìm người có thể cho cô đáp án. Cho dù cô phải lấy gậy đập đầu người kia, cô cũng quyết biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trời đã sáng. Đứng giữa quốc lộ, Hawke tức giận đá liên tục vào thân xe.
_ ****! Mày lúc nào không hư lại hư ngay lúc này. Còn hư ngay giữa khu vắng vẻ thế này! Lấy ai sửa cho mày hả?
Anh vừa định lấy điện thoại gọi Lộ Khắc thì mới phát hiện mình không đem theo. Anh xuống xe, muốn đi nhờ xe. Ai ngờ anh ở chỗ này một giờ, từ trời tối đợi cho đến sáng, con đường này cũng không một chiếc xe chạy qua. Mắt thấy mặt trời từ từ ló dạng, anh lại càng nôn nóng. Ngay tại sắp bị mặt trời làm say nắng, cơn tức càng lúc càng lớn thì từ xa một chiếc xe tải cũ kĩ chạy tới. Anh lập tức chạy ra giữa đường vẫy vẫy. Xe tải chậm rãi chạy đến trước mặt anh, rồi mới ngừng lại. Anh không nói hai lời, chạy đến lái xe chỉ xe thể thao phía sau, mở miệng.
_ Chúng ta làm trao đổi. Tôi đang rất gấp, hiện tại lập tức muốn tới Los Angeles. Nhưng xe tôi lại chết máy, tôi với anh đổi xe, ok?
_ Xe này sao?
Lái xe nhìn chiếc xe thể thao giữa đường, há hốc miệng.
_ Đó là Ferrari ah!
_ Tôi đang vội.
Hawke nhếch nhếch khóe miệng. Nông phu há to miệng, rồi mới tiếp theo giây, anh nở nụ cười.
_ Anh biết không cha ta thường nói. Nếu là cơ may trời cho thì trăm ngàn không cần cùng nó tranh cãi, chỉ cần bắt lấy nó là tốt rồi.
Hawke nghe vậy cũng cười rút từ bóp da đưa danh thiếp cho anh.
_ Gọi điện đến đây tìm một người tên Lộ Khắc. Anh ấy sẽ sửa chữa xe cho anh.
Nói xong anh vội vàng lên xe nhấn chân ga chạy vội đi. Ngoài cửa sổ cảnh vật chạy như bay vì ánh mặt trời đang từ từ chuyển sang phía Tây. Anh chạy đến nửa đường mới phát hiện có một con dê con. Nó đói bụng cho nên cứ dụi dụi cứ đầu anh. Anh hoảng sợ, thiếu chút nữa cho xe lao xuống sông. Vì sợ nó coi đầu của anh là cỏ nhai nhai ngậm ngậm, anh trên đường còn dừng lại giúp nó kiếm đồ ăn. Rồi sau đó anh bắt nói chuyện với nó. Tình huống thật sự rất vớ vẩn, anh lại cảm thấy rất bình thường.
Anh hai giờ chiều mới lái xe đến nhà, Chad nói cho anh biết Ninh Ninh tới buổi biểu diễn chuẩn bị. Anh hỏi xong địa chỉ, vội vàng chạy đi.
{thiendi18.wordpress.com}
Cô gái xinh đẹp thoạt nhìn trong gương rất xa lạ. Cô đưa tay vẫy vẫy, cô gái xinh đẹp cũng đồng thời đưa tay vẫy vẫy.
_ Cô đang làm gì đấy?
Khiết Tây bước nhanh đi tới, buồn cười nhìn động tác Ninh Ninh.
_ Không có.
Ninh Ninh xoay người lại.
_ Chỉ là thoạt nhìn không giống tôi.
_ Ngốc, đương nhiên là cô rồi.
Khiết Tây cười giúp cô chỉnh vạt áo trên người.
_ Tốt lắm! Đến lượt cô rồi! Cứ như đi dạo ở công viên là được.
Buổi biểu diễn này tập trung hơn bốn mươi người mẫu trình diễn hơn bảy mươi bộ trang phục thời trang Thu Đông. Đi dạo ở công viên sao? Cô ấy nhất định đang nói giỡn. Nhìn những người mẫu dáng cao gầy theo tiếng nhạc bước ra, Ninh Ninh kỳ thật không hiểu tại sao Khiết Tây lại mời cô tham dự. Cô cho dù là mang giày cao gót cũng không thể sánh với chiều cao của các người mẫu kia. Tuy rằng Khiết Tây đã nói lần này cô chỉ cần một người mẫu phương Đông mặc trang phục là được. Trong phòng hóa trang, mọi người mặc quần áo, cởi quần áo, trang điểm, làm tóc, nơi nơi đều là xôn xao. Ninh Ninh nhìn phía trước hít sâu, lại vẫn là không thể bình ổn khẩn trương cùng lo âu. Cô lúc ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Đúng rồi, là Hawke. Đều là cái tên lưu manh, phiền phức kia hại cô. Phía trước người mẫu đã đi ra ngoài, sắp đến lượt cô. Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, cô quay đầu, rồi mới trừng mắt nhìn, không thể tin được điều cô đang thấy.
_ Ninh Ninh, đừng đi ra ngoài –
Cô mở to mắt, kinh ngạc trừng Hawke một đường xông vào.
_ Hawke, ngươi không thể vào!
Sheila chỉ huy bảo vệ tiến lên ngăn cản anh.
_ Đến cô rồi! Mau đi ra!
Khiết Tây nắm lấy thắt lưng Ninh Ninh, hoàn toàn không để ý tới Hawke đang xông tới.
_ Sao ta không thể đến?
Hawke một quyền đánh ngã hai tên bảo vệ, nhanh chóng tới bên Ninh Ninh.
_ Em có kí hợp đồng không? Cái bà dì xảo huyệt kia có đưa cho em hợp đồng làm người mẫu tạm thời không? Nói là do công ty quy định, em đừng bị bà ấy lừa! Hợp đồng kia là chính thức, nếu em kí trong một năm đều phải nghe lời của bà ấy. Nếu không đáp ứng sẽ…
Ninh Ninh nhìn anh, mở miệng nói.
_ Tôi kí rồi!
_ Không sao! Anh sẽ xử lí, chúng ta đi!
_ Vì sao?
Cô mặt không chút thay đổi nhìn anh.
_ Tôi không quản chuyện của anh. Thì anh cũng đừng có quản chuyện của tôi.
Hawke há miệng, mọi người đều nhìn anh, anh mặt đỏ lên. Thấy anh nói không nên lời, Ninh Ninh rút tay về, xoay người đi ra ngoài. Anh mắng ra một chuỗi thô tục, vừa muốn kéo cô, lại bị hai gã bảo vệ bắt lại, Sheila cùng Khiết Tây nở nụ cười. Ninh Ninh biểu diễn xong, cô lạnh mặt đi trở vào. Lúc này, Hawke đã bị cột vào cái ghế. Anh nhếch môi, trừng cô, Ninh Ninh cũng không nhìn anh cái nào. Khiết Tây thấy cô về lập tức giúp cô thay quần áo.
_ Cô đang làm cái gì? Dám cởi quần áo Ninh Ninh sao? Khiết tây! Chết tiệt! Sheila! Martin, ngón tay nào của ngươi dám chạm vào Ninh Ninh, ta liền cho người chặt đứt. Ngươi cút cho ta! Đi ra ngoài! Có nghe hay không? Khiết Tây?
Biết không thể ngăn cản Ninh Ninh, Hawke bắt đầu hét lên, uy hiếp Sheila cùng Khiết Tây, đuổi hết đàn ông đi ra ngoài.
_ Đừng có giỡn nữa!
Sheila đi tới, ngọt ngào cười.
_ Cháu ngoan, đây không phải nhà cửa ngươi!
Mắt thấy Ninh Ninh sẽ cởi hết quần áo, Hawke tức giận trừng mắt nhìn tất cả đàn ông, cắn răng nói
_ Cút ra ngoài ngay cho ta! Các ngươi không cút ta cho ngày mai khỏi đi làm nữa!
Vừa nge thấy lời Hawke hăm dọa, biết được với tài sản cùng thế lực của Bart gia chuyện này dễ như trở bàn tay, Martin liền buông tay. Mắt thấy sự tình nghiêm trọng, anh nhìn về phía Khiết Tây. Khiết tây xoa xoa huyệt thái dương, thở dài nói.
_ Quên đi! Quên đi! Tất cả đàn ông lập tức ra ngoài!
Dù sao cũng chỉ còn vài bộ quần áo, bọn cô có thể tự xoay sở. Không muốn bị mất bát cơm, bọn người kia đành phải dừng việc của mình đi ra ngoài. Cách cửa đóng lại, Hawke lúc này mới phát hiện không còn thấy Ninh Ninh, anh khẩn trương nhìn quanh bốn phía, mới thấy ở sau tấm rèm có đôi chân nhỏ.
_ Anh nghĩ rằng tôi sẽ cho cô ấy thay áo ở ngay tại ngoài đây sao? Cho dù tôi muốn, cô ấy cũng không lớn mật đến trình độ này. Cô không phải người mẫu chuyên nghiệp, chúng tôi đương nhiên sẽ không miễn cưỡng cô.
Sheila kéo anh ngồi trên ghế có bánh xe, buồn cười trêu chọc anh nói.
_ Cô ấy chỉ cởi áo khoác thôi. Bên trong vẫn còn đầy đủ quần áo. Tên tiểu tử này sao lại ghen đến thế?
_ Dì muốn đẩy cháu đi sao? Sheila! Chết tiệt! Cháu muốn ở lại này, Sheila –
Anh đặt hai chân lên sàn, có chết cũng không chịu rời đi.
_ Ngươi ở đây chỉ có gây sự. Lộ Lộ, Kylie, lại đây nắm chân hắn lên! Salsa, mở cửa ra!
Khiết Tây đi tới hỗ trợ Sheila, chỉ huy người mẫu, bắt hai chân anh lên ghế, đẩy mạnh một cái ra khỏi phòng.
_ ****! Các ngươi muốn làm gì?
Hawke mặt đỏ tai hồng hét lớn, bởi vì bị trói ở trên ghế, không thể phản kháng đống phụ nữ này. Hai phút sau, Sheila cùng Khiết Tây từ trong cái phòng liên tục phát ra tiếng phản kháng kia đi ra. Hai người đứng nhìn cô gái trước mặt, song song bật cười. Thấy xung quanh im lặng, hai cô liền nhìn. Ninh Ninh ngượng ngùng.
_ Khó coi lắm sao? Sao mọi người đều im lặng!
Ninh Ninh nhẹ giọng mở miệng, bất an nhìn Sheila cùng Khiết Tây. Trong lòng bàn tay hơi hơi ẩm ướt mồ hôi, nhìn mọi người.
_ Không có! Không có! Rất đẹp!
Sheila cười hôn hai má của cô.
_ Tìm cô mặc bộ này quả nhiên là không sai.
Khiết Tây mỉm cười nắm tay Ninh Ninh, đi vào trước gương.
_ Cô xem! Người mẫu cao thì không đáng yêu. Cô gái nhỏ nhắn thì không đủ lạnh lùng, không có cảm giác như búp bên được tráng men, may mắn Sheila giúp ta tìm được cô giúp đỡ.
Ninh Ninh nhìn chính mình trong gương. Đó là váy cưới của cô dâu, trân châu, kim cương trên áo đối lập với mái tóc màu đen của cô. Tuy rằng không tin mình có thể xinh đẹp như thế nhưng trong gương quả thật cô rất giống một cô búp bê xinh đẹp.
_ Tốt lắm, đến cô rồi đấy! Nhớ kĩ không được biểu hiện gì hết.
Khiết Tây cười cười dặn dò.
_ Sẽ phá hư bộ sưu tập.
Cuối cùng một người đã trở lại, Ninh Ninh thở sâu rồi đi ra ngoài. Vừa đến phía trước, bốn phía tia sáng huỳnh quang liền chiếu thẳng vào cô. Cô cực lực trấn định, theo từng bước đã được học, từng bước một đi phía trước. Ok, tốt lắm, cho tới bây giờ mọi chuyện đều thực thuận lợi. Cô nói cho chính mình, rồi mới từ từ xoay người. Sau một giây liền chết đứng tại chỗ. Cô biết mình nên đi trở về, lại chỉ có thể nhìn người đàn ông điển trai mặc bộ vest màu trắng trước mặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Tia sáng huỳnh quang chiếu sáng càng cần, cô nghe được phía dưới có người xôn xao. Rồi anh bước đến bên cô.
Hawke bước đến trước mặt cô, vẻ mặt cực kì dịu dàng.
_ Lấy anh!
Hawke bước đến trước mặt cô, vẻ mặt cực kì dịu dàng.
_ Lấy anh!
_ Anh điên rồi!
Ninh Ninh trừng lớn mắt.
_ Không có.
Vẻ mặt anh mang theo sự chân thành.
_ Đang biểu diễn đúng không?
Nhất định là biểu diễn. Nếu không làm sao anh lại thay trang phục đồng bộ với cô.
_ Không phải!
Anh mỉm cười.
_ Vì sao anh lại nói vậy?
_ Bởi vì anh yêu em!
Mặt cô sắc tái nhợt nhìn anh, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, thở cũng không dám thở, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Thấy cô rơi nước mắt, Hawke có chút hoảng, hơn nữa cô lại chậm chạp không mở miệng. Sợ cô không đồng ý, anh không suy nghĩ nhiều. Dưới tình thế cấp bách, chạy đến ôm lấy cô, nhảy xuống sàn diễn, xuyên qua rừng phóng viên cùng khách chạy ra hội trường.
_ Hawke, anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi xuống!
Vài phóng viên thấy thế liền đưa máy lên chụp lia lịa, Ninh Ninh một trận kinh hoảng chân cô dường như còn đạp vào đầu người khác.
_ Chuyện này thật sự rất vớ vẩn!
_ Hawke, mau buông tôi xuống!
Trong đầu cô chỉ cần hỗn loạn nhưng vẫn nhớ đến việc mình còn đang mặc trang phục diễn của Khiết Tây, liền nắm lấy cravat của anh bối rối bảo anh cho cô xuống.
_ Anh có chuyện muốn nói với em. Ở đây không tiện.
Anh vừa nói vừa ôm cô chạy ra hướng bãi đỗ xe.
_ Anh bị điên à?
Ninh Ninh nắm lấy vai áo anh, tức giận nói.
_ Anh làm hỏng đồ của Khiết Tây rồi. Chúng ta đã chia tay, anh quản tôi làm gì?
_ Bởi vì em phải lấy anh!
Tìm được chiếc xe tải cũ kĩ kia, anh liền nhét cô vào xe.
_ Tôi không muốn!
Cô buồn bực nói. Anh xếp gọn những tầng váy cưới, đưa tay nựng hai má cô, mỉm cười tuyên bố nói.
_ Em sẽ!
Anh đột nhiên đếnu như vậy gần, hại Ninh Ninh lại vì anh mà ngẩn ngơ, anh thừa dịp hai giây cô sững sờ kia, đem váy hoàn toàn nhét vào trong xe, rồi mới đóng cửa lại, đi đến bên ghế kia ngồi xuống.
_ Tôi không thèm!
Cô phục hồi tinh thần lại xấu hổ muốn mở cửa xuống xe, tầng tầng lụa trắng lại chặn tầm mắt cô, trở ngại động tác của cô. Cô còn chưa tìm được cửa, anh đã nhấn chân ga chạy xe ra đường lộ.
_ Hawke, dừng lại!
Cô nói còn chưa nói xong, liền bởi vì cái cua quẹo cả người nằm úp sấp trên đùi anh, cô lập tức luống cuống tay chân mặt đỏ cả lên.
_ Không còn kịp rồi, trừ phi em muốn xuống xe đối mặt với đám chó săn kia.
Thấy cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt, anh nhịn không được bật cười.
_ Nếu em không muốn bị té lần nữa thì thắt dây an toàn đi!
Đáng giận, đều do mấy cái tầng áo vướng tay vướng chân làm hại. Ninh Ninh ngồi vững lại, xấu hổ túm đống váy lại. Rồi ngó vào kính chiếu hậu quả nhiên nhìn thấy một đám phóng viên chạy từ buổi biểu diễn, tìm kiếm anh và cô. Họ đâu thể ngờ cô hiện tại đang ở trong một chiếc xe tải cũ kĩ thế này. Đưa tay với lấy dây thắt an toàn, cô phát hiện có cái gì ngậm ngậm tóc của cô. Cô sợ hãi hét lên thì nhìn thấy một con dê nhỏ đang ngậm tóc của cô.
_ Cái gì đây?
Cô bối rối kéo tóc trở về.
_ Dê con!
Liếc mắt nhìn thấy Ninh Ninh sợ mất hồn, Hawke nhe răng cười.
_ Thú cưng của anh.
_ Anh nuôi thú cưng từ khi nào? Còn chiếc xe này nữa?
_ Buổi sáng hôm nay!
Anh lái xe vào đường cao tốc, lại nhìn cô một cái, mới nói.
_ Tối qua, Bạch Vân cho anh biết em bị Sheila lừa đi làm người mẫu.
_ Tôi không có bị lừa.
Cô mở miệng chặn lời anh.
_ Tôi xem xong hợp đồng. Thấy dì Sheila ghi sai vài chỗ, tôi tìm dì ấy bảo sửa lại. Dì ấy nói hợp đồng tạm thời không tìm thấy nên dùng đỡ hợp đồng này.
Anh sửng sốt, quay đầu nhìn cô.
_ Nhìn phía trước!
Ninh Ninh lấy tay đẩy mặt anh ra phía trước mới mở miệng hỏi.
_ Anh lúc trước cũng bị lừa thế sao?
Hawke cứng đờ, rầu rĩ nói.
_ Anh đi tìm dì ấy hỏi chuyện. Vừa lúc đó lại có một người mẫu bị thương nhờ anh giúp đỡ. Bởi vì hiện trường thực hỗn loạn, anh đã vội vàng ký rồi mới mới phát hiện người mẫu anh thế thân là… nữ! Dì ấy bảo đảm là chỉ buổi diễn này hơn nữa qua hai ngày sẽ sửa hợp đồng. Anh cứ nghĩ như thế ai ngờ…
_ Nỗi lòng thấu trời xanh!
Cô mở miệng giúp anh nói xong. Anh đỏ mặt, nhìn phía trước, xấu hổ nói.
_ Anh đi tìm dì ấy mới biết đó không phải là hợp đồng tạm thời mà là hợp đồng cả năm.
_ Cho nên dì ấy vừa lấy chuyện anh muốn biết cùng hợp đồng uy hiếp anh?
Cô ở trên xe tìm khăn giấy, lại không tìm được.
_ Đúng!
Hawke nghiêng người đưa tay lấy khăn giấy dưới gầm đưa cho cô.
_ Cầm lấy!
_ Sau đó thì sao? Anh có biết được chuyện mình muốn biết không?
Ninh Ninh đón lấy khăn giấy lau đi nước mắt, nước mũi.
_ Được mới sợ!
Anh sắc mặt khó coi oán giận
_ Bà dì đáng ghét kia, lần nào cũng nói quanh quẩn, chỉ nói những chuyện đau khổ không liên quan. Suốt một năm, anh bị bà ta quay như dế.
_ Đó là do anh ngốc!
Cô hít hít cái mũi. Hawke cười khổ, lại tranh thủ thời gian liếc cô nhìn cô một cái liền bị cô cắt ngang.
_ Nhìn phía trước!
Ninh Ninh đá anh một cái.
_ Tôi chưa muốn đi gặp Diêm Vương!
Anh quay lại đầu, chú ý phía trước nhưng không cách nào bỏ qua hốc mắt đỏ hoe cùng giọng nói khàn khàn của cô. Thấy cô im lặng không nói, anh nhịn không được lại trộm ngắm cô. Ra khỏi đường cao tốc, không bao lâu liền thấy cửa sắt của bart gia, anh lái xe đi vào. Cô ngồi ở trên xe không hề động đậy, mắt nhìn về phía trước, hốc mắt vẫn đang hồng hồng.
_ Tôi sẽ không lấy anh!
Tim anh nhói lên, cổ họng căng thẳng.
_ Vì sao?
_ Tôi không muốn lấy người đàn ông suốt ngày đi tìm cái chết!
_ Anh không có.
Cô khóc nấc lên, vẫn nhìn về phía trước, không chịu quay đầu nhìn anh.
_ Ninh Ninh!
Hawke đưa tay ôm cô xuống xe, Ninh Ninh đem mặt chôn vào đầu vai anh, tiếp tục khóc ấm ức. Anh thở dài, ôm cô đi về phòng. Anh quay người lại, liền thấy ở cửa sổ người hầu đang nhìn lén vội vã tản đi. Đi đến cửa lại thấy Chad cùng Phổ Âu hai người làm bộ bận rộn lau thảm cùng tay vịn. Anh không trách bọn họ, dù sao anh cũng là lần đầu tiên ôm cô dâu trở về. Hơn nữa phía sau đuôi còn có một con dê nhỏ đang cắn gấu váy cô dâu. Nhìn gấu váy đã bị dê con nhai rách, anh đoán Khiết Tây mà phát hiện sẽ xách dao đi chém anh.
Ninh Ninh khóc suốt từ ngoài cổng cho đến khi về phòng, Hawke không biết an ủi cô như thế nào, chỉ có thể ôm cô đến trên giường, ngây ngốc lấy khăn giấy đưa cho cô.
_ Đừng khóc! Em đừng khóc! Anh không phải đi tìm cái chết. Anh chỉ là…
Anh biết cũng phải đến lúc nói cho cô gái này biết nhưng quả thật rất khó nói ra.
_ Chính là như thế nào?
Cô giọng nói nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn anh. Thấy cô trên mặt tràn nước mắt, ánh mắt, cái mũi đều khóc đỏ lên khiến anh không còn tâm trí suy nghĩ nhanh chóng nói hết.
_ Chính là có đôi khi anh nhìn thấy thế giới đều là màu xám, đến cuối cùng mọi âm thanh đều nghe không thấy. Anh chỉ biết mình phải làm gì đó. Nếu không anh sẽ không chịu được!
_ Vì sao?
Anh dùng ngón cái lau nước mắt của cô.
_ Em nhớ anh đã nói anh không phải là con ruột của cha không?
_ Ừm!
Trước năm anh mười lăm tuổi, anh vẫn chưa phát hiện. Cho đến một ngày trong lúc vô ý phát hiện nhóm máu của anh và cha khác nhau. Cho nên anh đi hỏi Chad cùng Phổ Âu. Bọn họ đều tùy tiện nói có lệ cho qua. Anh hỏi chuyện liên quan đến Quỳnh Sâm, bọn họ cũng không nói nhiều lời. Anh biết bà từng là người mẫu, cho nên chính anh đi thăm dò, mới tìm được Sheila.
_ Anh đến hỏi Sheila chuyện mẹ anh?
_ Đúng! Nhưng cô chỉ nói cho anh biết mẹ mang thai anh rồi mới lấy cha.
Anh nhếch khóe miệng, tự giễu cười nói.
_ Anh sinh ra không bao lâu thì mẹ liền qua đời. Anh đối với mẹ không có ấn. Chỉ nhớ mẹ rất đẹp, mẹ cười cũng rất đẹp tựa như là thiên thần. Cuối cùng anh nghĩ mẹ là người rất dịu dàng. Sau đó anh mới biết được, trong nhà không ai dám nhắc đến bà là vì cha đã cấm mọi người. Bà ấy chính là độc trùng.
_ Hawke, hãy nghe tôi nói –
Cô mở miệng muốn ngăn anh lại nhưng không được.
_ Bà ấy căn bản không muốn sinh anh ra. Bởi vì mang thai sẽ không thể kiếm tiền, kiếm không đến tiền sẽ không mua được thuốc phiện. Bà không biết cha đứa trẻ là ai nhưng bà vẫn không thể không sinh. Bởi vì cô ngốc đến khi phát hiện mình mang thai đứa nhỏ đã quá lớn không thể bỏ. Bà hận đứa trẻ kia!
_ Không phải như vậy!
Cô hét lớn một tiếng, hai tay ôm lấy mặt anh, muốn anh nhìn mình, mở miệng nói.
_ Bà không hận anh! Anh có nghe không? Tôi không biết anh nghe những chuyện đó ở đâu nhưng tin tức tôi biết được chắc chắn đúng hơn. Khi bà biết mình mang thai liền cai thuốc phiện.
_ Không thể! Bà ấy còn không biết cha đứa nhỏ là ai. Loại phụ nữ như thế anh làm sao tin bà yêu thương anh?
Anh cười cười.
_ Đúng, bà ấy rất yêu anh!
Không thể tưởng tượng anh nhiều năm như thế, vẫn cho rằng mẹ mình không cần anh, Ninh Ninh đau lòng nhìn anh, chỉ cảm thấy rất muốn khóc.
_ Anh nghe tôi nói đi! Mẹ anh đúng là có nghiện, bà cũng không biết ai là cha anh nhưng bà rất yêu anh. Bà là cô nhi nên khi làm người mẫu rất nhanh nổi danh. Nhưng nổi tiếng đi lền với ganh ghét, cạnh tranh, dụ dỗ cùng áp lực xuất thân không tốt, làm cho bà không có cảm giác an toàn. Hơn nữa bà khi ấy rất trẻ, không thể xử lý áp lực khổng lồ, cho nên bà chỉ có thể dựa vào thuốc phiện để trốn tránh.
Anh nói không ra lời, chỉ có thể cứng ngắc khiếp sợ trừng mắt nhìn cô. Ninh Ninh ôm lấy mặt anh tiếp tục nói.
_ Sheila cùng Khiết Tây từng thử giúp bà cai nghiện, bà lại bởi vì đã nghiện nên nửa đêm lấy trộm tiền của hai cô đi mua thuốc phiện. Các dì đưa bà đưa đến trại cai nghiện, bà thật sự đã cai được một thời gian. Nhưng là hoàn cảnh của bà có quá nhiều dụ hoặc, bà dễ dàng có thể lấy được thuốc phiện, cho nên bà lại bắt đầu hít thuốc phiện. Cuộc sống của bà càng ngày càng thối nát. Cho đến một ngày, bà biết mình mang thai. Đứa nhỏ kia làm cho bà lần đầu tiên thấy mạng sống của mình có ý nghĩa.
Anh không thể hô hấp, anh không có cách nào nghe tiếp, anh không tin người phụ nữ kia yêu đứa nhỏ. Anh muốn rời đi nhưng là Ninh Ninh không buông tha anh, cô ôm lấy anh, buộc anh phải nghe hết. xo
_ Mẹ anh biết Sheila cùng Khiết Tây đã không còn sức giúp bà. Bà cũng không thể dựa vào mình mà cai nghiện nhưng bà rất muốn, rất muốn sinh đứa nhỏ. Cho nên bà đi cầu xin người đàn ông có thể giúp bà.
_ Bà ấy vì hút thuốc phiện mà chết.
Anh đem mặt chôn ở gáy của cô, đau khổ mở miệng.
_ Không phải! Có lẽ là do thuốc phiện đã làm suy yếu cơ thể bà. Nhưng trong suốt hai năm cuối đời, bà không có đụng tới nó.
Cô có thể cảm giác lồng ngực anh chấn động, Ninh Ninh đau xót, dịu dàng nói
_ Cha anh ngay từ đầu đã biết anh không phải con mình. Quỳnh Sâm rất tốt, ông thực thích bà, cho nên ông giúp bà từ bỏ độc nghiện, còn cưới bà. Nhưng thân thể của bà không chịu được nữa cho nên sau khi sinh anh bà đã qua đời. Anh nghĩ đi! Nếu bà khi đó còn hút thuốc phiện, anh có thể khỏe mạnh thế này sao? Tôi không biết anh nghe từ đâu chuyện của mẹ nhưng anh cũng nên biết lời đồn rất đáng sợ. Đặc biệt xem trong mắt người chung quanh, loại phụ nữ như cô lại được lấy một người đàn ông thành đạt, giàu có, mọi người có ghen ghét mà bịa chuyện không?
Nghe đến đó, Hawke rốt cuộc nhịn không được đau khổ trong lòng, bật khóc. Phát hiện anh khóc, Ninh Ninh lại đỏ ửng hốc mắt, cô không nói thêm nữa, chính là mặc cho anh ôm.
Tối rồi, bầu trời đấy sao.
_ Anh đúng là ngu ngốc, đúng không?
_ Đúng!
Cô không khách khí ngắn gọn, làm cho Hawke nở nụ cười, hốc mắt lại không thể khống chế ướt át, nằm ở trên giường ôm lấy cô, anh khàn khàn mở miệng nói.
_ Em làm sao biết được chuyện này?
_ Em đi hỏi?
_ Hỏi ai?
Anh hoang mang nhíu mày. Phổ âu sao? Hay là Chad? Nhưng lúc trước dù cho anh dùng phương pháp gì, hai người đều giấu kín, không hé răng nửa lời.
_ Cha anh!
_ Ông…
Hawke sửng sốt.
_ Tối hôm qua Bạch Vân đưa cho em ba bộ ảnh. Em xem xong không nhịn được nửa đêm chạy tới phòng của Bart lão gia hỏi cho ra lẽ.
_ Nửa đêm?
Anh kinh ngạc ngồi dậy, nhìn cô.
_ Em chờ không nổi đến buổi sáng.
Cô nói.
_ Ông không đuổi em ra sao?
Anh thì thào mở miệng.
_ Không có.
Ninh Ninh nhúc nhích, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
_ Ông với em là bạn.
Hawke không thể tin nở nụ cười, còn cười đến ngã xuống giường.
_ Có gì buồn cười sao?
Nhìn anh cười đến như vậy, Ninh Ninh lấy tay đánh vào ngực anh.
_ Không có……
Hawke bắt lấy tay cô, cười nhìn cô nói.
_ Anh chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi cha, huống chi lại là nửa đêm như em.
_ Vì sao?
Ninh Ninh ngồi chồm hỗm ở bên người anh, đôi mi thanh tú nhíu lại.
_ Không có phép tắc.
Anh đưa tay kéo cô đến bên, hôn một cái. Anh không nghĩ cha sẽ nói. Anh vẫn nghĩ cha xem mẹ như một loại độc nên cấm mọi người nói về mẹ.
_ Em nghĩ ông rất yêu mẹ anh.
Cô đưa tay vuốt mái tóc vàng, dịu dàng nói.
_ Không cho phép mọi người đàm luận là muốn thay cô duy trì hình tượng hoàn mỹ, ông muốn anh nhớ mỗi khi nhớ đến mẹ sẽ hiện lên một người mẫu xinh đẹp, không phải một kẻ nghiện. Chuyện ông sưu tầm ảnh cũng đủ thấy ông yêu…
_ Ảnh?
Anh không nhớ rõ trong nhà có ảnh của mẹ.
_ Anh đợi chút, em lấy cho anh xem.
Cô bước xuống giường thiếu chút nữa đụng phải con dê con đang say ngủ.
_ Anh đi với em!
Anh theo cô xuống giường.
_ Cẩn thận, dê con!
Cô cảnh cáo anh.
_ Đừng đạp trúng nó.
Anh suýt chút quên mất mình còn có thú cưng. Thấy dê con quỳ rạp dưới sàn, anh mỉm cười.
_ Nó đang ngủ sao?
_ Ừm!
Ninh Ninh đi ra ngoài.
_ Anh đặt tên cho nó chưa?
_ Chưa!
_ Anh làm sao có được con dê này?
Hawke nắm tay cô, cười nói.
_ Nói ra dài lắm!
_ Dù sao hiện tại em cũng không có việc gì làm.
Cô hậm hừ một tiếng đi vào thang máy. Anh đi theo phía sau cô.
_ Hôm qua anh nghe được em tham gia buổi biểu diễn của Khiết Tây, muốn trở về gấp để nói em đừng bị Sheila lừa. Nhưng là máy bay bị Lam Tư lấy đi New York rồi, vé máy bay lại bán hết nên anh quyết định lái xe về. Lộ Khắc ở trong thang máy muốn anh nói với ba mẹ, chú dì, cậu mợ, anh chị em của em ở sòng bạc dưới lầu anh thật sư rất yêu em, ngăn cản bọn họ đừng tiếp tục thay em trút giận nữa.
Cho nên anh mới từ thật xa về để nói yêu cô. Cô cứng đờ, lạnh lùng nói.
_ Anh không cần phải làm vậy. Em không biết bọn họ lại làm thế. Lát nữa em sẽ gọi cho Nana bảo họ dừng tay.
_ Ý anh không phải vậy! Anh bị dọa đến ngây người!
Bị dọa đến ngây người. Nói yêu cô khủng bố đến thế sao? Ninh Ninh một trận buồn bực tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh.
_ Vậy anh về đây làm gì?
_ Bởi vì anh phát hiện… anh yêu em!
Anh cười nói. Thấy anh nói như là sự thật hiển nhiên, Ninh Ninh ngẩn ngơ, hai má lập tức đỏ hồng. Anh mỉm cười.
_ Lúc đi trên đường, anh luôn suy nghĩ về lời Lộ Khắc nói. Anh ấy hỏi anh vì một cô gái không ngại đường xa, nguy hiểm, băng qua sa mạc, trèo đèo lội suối trở về là đáng hay không? Rồi khi xe chết máy, anh đứng ở ven đường từ trời tối cho đến khi hừng đông, anh phát hiện mình không cần xe. Anh lúc đó chỉ muốn nhìn thấy em.
Ninh Ninh đỏ mặt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, đầu óc toán loạn, tim cũng đập thình thịch.. Thang máy đến lầu một, cô xấu hổ xoay người bước đi.
_ Anh nói vớ vẩn!
_ Này, anh nói thật!
Hawke đuổi theo ra thang máy, giữ chặt tay cô mở miệng.
_ Lúc trước anh vẫn cho rằng sự tồn tại của mình không cần thiết, hơn nữa thế giới này cũng chẳng là gì đối với anh. Nhưng em đã nói, em hạnh phúc khi anh sống.
Nguy rồi, cô bắt đầu muốn khóc. Người đàn ông này đúng là rất đáng ghét…
_ Này, đừng khóc!
Anh không bắt cô ngẩng đầu, đưa tay lau nước mắt cô.
_ Em nói đúng, ạnh bị làm hư rồi. Anh thích em lạnh lùng, thích em nói lời thật lòng với anh, thích em trực tiếp phá tan đi cái gải dối kia khiến anh hiểu được mình rất quý giá. Em tựa như ánh mặt trời, sáng soi tất cả, kể cả những nỗi đau thương, uất ức của anh đồng thời cũng khiến thế giới của anh từ từ có màu sắc.
Cô nghẹn ngào ra tiếng, hai vai rung động, anh ôm cô vào trong lòng.
_ Cho nên anh ngăn chiếc xe tải duy nhất chạy qua, cùng anh nông dân trao đổi xe. Chiếc xe của anh dù cho có đẹp đẽ nhưng chạy một chút liền chết máy. Còn chiếc xe tải kia, tuy cũ kĩ, nhiều lần chậm chạp làm anh muốn phát điên, còn có một con dê con cứ lấy đầu anh làm cỏ mà nhai, giữa đường anh còn nói chuyện với nó nhưng anh biết những chuyện này cả đời anh cũng chưa có dịp thử qua.
Ninh Ninh đem mặt chôn vào ngực anh, tức giận chính mình tự nhiên lại khóc cho nên cô dùng sức đem nước mắt cùng nước mũi lau trên áo anh.
_ Anh yêu em ngay thẳng, anh yêu những cử chỉ bất đồng của em, anh yêu ánh mắt nhìn sự việc khác với anh của em.
Hawke ôm cô, tùy tiện cho cô chà đạp áo anh, nhẹ giọng nói.
_ Ninh Ninh lấy anh được không?
Cô dừng động tác, không thể hé môi, lâu lúc sau mới nói.
_ Anh thì có gì tốt?
Nghĩ không ra ưu điểm của mình, Hawke cười khổ thừa nhận.
_ Tuy rằng anh không biết nấu cơm giống Khấu ca, cũng không phải mãnh nam như Lộ Khắc nhưng anh… rất đẹp trai.
Ninh Ninh ở anh trong lòng rầu rĩ.
_ Đẹp trai thì sao, có làm ra được cơm ăn không?
_ Khách sạn sắp xây dựng của anh sẽ có đến ba trăm đầu bếp.
Anh nhất thời chỉ biết có biện pháp này. Ninh Ninh hít hít cái mũi, im lặng mãi một lúc rồi mới nói.
_ Em đồng ý!
_ Cái gì?
Không nghĩ tới cô sẽ đồng ý, Hawke ngây người một chút.
_ Em nói em đồng ý!
Ninh Ninh ngẩng đầu, nhìn anh.
_ Anh có thể cưới em!
_ Vì ba trăm đầu bếp sao?
Anh thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
_ Anh không muốn sao? Không muốn thì thôi vậy!
Cô quay đầu bước đi.
_ Đồng ý!
Hawke vội vàng kéo cô lại, ôm chặt lấy.
_ Muốn! Đương nhiên là muốn. Chúng ta ngày mai lập tức đi đăng kí.
_ Anh là đồ ngốc!
Cô ở anh trong lòng mắng một câu. Hawke ôm lấy cô, nhắc nhở.
_ Em đồng ý rồi thì không được đổi ý!
Nghe nhịp tim đập của anh, Ninh Ninh vòng tay ôm anh, nhỏ giọng nói.
_ Em yêu anh!
Anh sửng sốt.
_ Không có gì!
Cô đỏ mặt rời vòng tay anh, xoay người chạy đi.
_ Em đi lấy ảnh cho anh!
Váy cưới màu trắng phía sau cô bay lên, cô nắm lấy váy nhanh chân chạy trên hành lang, nhiều lúc còn suýt té ngã. Nhìn cô hốt hoảng chạy đi, Hawke sửng sờ tại chỗ, rồi khuôn mặt tuấn tú chậm rãi lộ ra nụ cười. Anh biết anh không có nghe lầm cô nói “Em yêu anh!” Trên mặt anh mang theo nụ cười ngây ngô đuổi theo cô, chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh đều sáng lấp lánh, rạng rời. Đúng như lời Khấu ca nói chỉ cần sống nhất định sẽ gặp kì tích.
——-
Phòng ăn sáng.
_ Em lấy Hawke sao?
Nghe được Hawke tuyên bố, Khấu Thiên Ngang nhíu mày hỏi Âu Dương Ninh Ninh đang say sưa ăn sáng.
_ Ừm!
Ninh Ninh gật đầu.
_ Em nói rồi cô ấy nói yêu em!
Hawke thấy cô thừa nhận, không khỏi đứng lên ngây ngô cười vui vẻ.
_ Nói thật…
Khấu Thiên Ngang em trai cười như một thằng ngốc không nhịn được mở miệng hỏi Ninh Ninh.
_ Cái loại tự kỉ, cứng đầu, tùy hứng, ngu xuẩn, không phụ trách nhiệm, lại thích để tâm vào chuyện vặt vãnh, ngu ngốc, em rốt cuộc yêu nó vì điểm nào?
_ Khấu ca!
Hawke nhíu mày trừng mắt.
_ Gương mặt cùng dáng người của anh ấy.
Ninh Ninh đầu cũng không ngẩn lên, trả lời ngắn gọn gọn gàng. Hawke sửng sốt, vốn sợ đến xanh mặt cô gái bên cạnh nói ra là vì ba trăm đầu bếp mới lấy anh. Ai ngờ cô lại nói thế này, anh đứng lên lại ngây ngô cười, dào dạt đắc ý nói.
_ Đấy, cô ấy nói cô ấy yêu em!
_ Đúng vậy! Yêu gương mặt cùng dáng người!
Bạch Vân uống một ngụm cà phê, cố nhịn cười. Khấu Thiên Ngang lại không chút khách khí cười to ra tiếng.
_ Anh chị không hiểu. Ninh Ninh…
Hawke đắc chí đưa tay ôm Ninh Ninh, lại bị cô dùng một tay xích gương mặt đẹp đẽ của anh ra.
_ Tránh ra, em đang ăn.
Khấu Thiên Ngang chụp lấy cái bàn cười lớn, Bạch Vân che miệng phòng ngừa cà phê phun ra. Ngay cả Chad vừa định uống café cũng đều nhịn không che giấu nụ cười. Thấy mắt Hawke lấp lánh, gương mặt tức giận, Ninh Ninh liền đưa bánh ngọt cho anh.
_ Này!
_ Em yêu anh sao?
Anh tỏ vẻ đáng thương.
_ Nếu không thì lấy anh làm gì?
Cô tức giận nhìn anh, nói thầm một câu.
_ Ngu ngốc!
Hawke ôm cổ cô, cảm thấy vừa hạnh phúc vừa đáng thương. Bởi vì anh đột nhiên phát hiện, anh cả đời này đều bị cô gái này ăn sạch. Ai, hạnh phúc đúng là phức tạp. Sau đó anh liền phát hiện cô cũng vòng tay ôm lấy anh. Một chút lo lắng lại dâng lên, anh lại lần ngây ngô cười. Bởi vì thế giới của anh đã đẹp hơn một chút.
THE END