Bảo Bối Lên Nhầm Giường

Chương 6




Bùi Bội nuốt không trôi cục tức này, mới một ngày mà thôi, mà con cùng Cổ Việt Trì chuyện trò lại hợp nhau như vậy, hoàn toàn coi thường tồn tại của cô Cô trở lại phòng ngồi trước bàn trang điểm, nhịn không được nói thầm oán giận. “Có ba ba sẽ quên mất mẹ.”

Cô ngẩng đầu lên, đột nhiên lộ ra một khuôn mặt làm cho người ta hoảng sợ, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn dung nhan của mình phản chiếu trong gương. Chẳng qua mới một đêm không ngủ tốt mà thôi, mắt trở nên thâm đen, con so sánh cô với gấu mèo là tốt lắm rồi, ít nhất đôi mắt đen của gấu mèo vô cùng đáng yêu. Mà cô có được như vậy đâu, mắt của cô giống như được bút màu tô đen lên thô. Bỗng nhiên, cửa phòng chuyển động làm kinh động đến cô. Lập tức cô quay đầu nhìn về cửa phòng. “Ai?”

“Là anh.”

Cửa bị đẩy ra, xuất hiện một thân hình cao lớn. Bỗng dưng toàn thân Bùi Bội cứng ngắc. “Đi ra ngoài đi đừng làm phiền tôi.”

Anh dừng lại nở một nụ cười sáng lạn, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến sau lưng cô rồi đặt tay lên hai vai cô. “Có muốn ăn chút gì không?”

“Không cần, tôi không muốn ăn gì hết.”

Bùi Bội vặn vẹo bả vai muốn hất tay anh ra nhưng vô ích. Cổ Việt Trì lắc đầu nói mỉa mai. “Muốn tuyệt thực để kháng nghị sao? Tiểu ngu ngốc của anh đừng ngu ngốc như vậy, bất kể em dung thủ đoạn gì cũng không thể đuổi anh đi khỏi nhà này.”

Nhà? Đây là nhà của cô, không phải của anh ta Đột nhiên Bùi Bội nhảy dựng lên, đồng thời hất luôn cái tay trên vai cô. “Nơi đây không phải là nhà của anh.”

Anh im lặng, ánh mắt cô xem xét khuôn mặt của anh, vẻ mặt anh ta hiện rõ ràng rất thú vị, làm cho Bùi Bội hiểu ra là anh ta đang cố chọc giận cô. Lúc anh ta chưa xuất hiện, tuy tính tình của cô không trầm ổn cho lắm nhưng ít ra cũng khống chế được cảm xúc. Bùi Bội vội vàng thu lại cảm xúc không khống chế được của mình.“Mời anh đi ra khỏi phòng của tôi, hiện tại tôi muốn ở một mình.”

Anh làm bộ như không nghe thấy, cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, liền tự mình đi đến tủ quần áo của cô. Bùi Bội nhìn anh ta đưa tay vào tủ quần áo, chỉ chốc lát sau, tay anh cầm một ít quần áo sau đó đặt ở trên giường—áo sơ mi, quần dài, nội y. Bùi Bội trợn mắt lên, cảm thấy mặt mình sắp nóng lên. “Anh làm cái gì vậy?”

Cổ Việt Trì xoay người nhìn cô, nhướn một mi lên. “Anh hẹn Sái Ảnh đến nhà chơi chẳng lẽ em định mang áo ngủ gặp khách sao?”

Trong lúc nhất thời Bùi Bội còn đang mơ hồ. “Anh hẹn Sái Ảnh?”

“Trao đổi một số chuyện liên quan đến miếu nữ thần.”

Anh nhún nhún vai, mỉm cười thực tự nhiên. “Bàn chuyện ở nhà của tôi?”

Nháy mắt cô tức giận hét lên. Cổ Việt Trì như không nhìn thấy cô đang tức giận, kéo cô ngồi xuống bàn trang điểm. “Hiện tại anh ở đây, không bàn chuyện ở đây thì bàn ở đâu chứ? Dù sao thì còn cần em có nhiều kinh nghiệm chỉ đạo giúp anh nữa.”

Cô khiêu khích nhìn anh. “Tôi không có khả năng cung cấp ý kiến gì cả.”

“Không quan trọng, em không cung cấp ý kiến cũng không sao, chỉ cần em đừng mang áo ngủ tiếp khách là được.”

Anh vẫn tươi cười hoàn mỹ với cô. Cô cúi đầu nhìn áo ngủ rộng thùng thình trên người mình, đúng lý hợp tình ngẩng đầu lên. “Vì sao tôi mang áo ngủ lại không thể gặp khách Dù sao Sái Ảnh cũng không phải là người xa lạ, tôi và Sái Ảnh là anh em, tôi tin Sái Ảnh sẽ không có ý kiến khi tôi mang áo ngủ gặp anh ta.”

“Đương nhiên cậu ta sẽ không để ý, nếu hôm nay em là một phụ nữ bình thường thì anh cũng không để ý, nhưng anh đã xem em như vợ của anh nên anh không thể không để ý.”

Cổ Việt Trì mang ý cười nhìn thẳng cô. Cô bị chọc giận nên cực lực đánh trả. “Tôi không phải là vợ của anh, đời này cũng không có khả năng trở thành vợ của anh, anh đừng có vọng thưởng!”

“Ai…”

Anh lắc đầu thở dài. “Thật sự là một người phụ nữ quật cường.”

Bất ngờ hai tay anh ôm lấy cô, còn cô giống như búp bê bị ôm vào lòng, ánh mắt của anh chậm rãi đảo qua mặt cô, ánh mắt nóng như lửa, nhìn đến đâu thì nới đấy bốc cháy. Toàn thân Bùi Bội khốn đốn khô nóng. “Anh không muốn nhìn bà xã của mình không mặc nội y gặp khách.”

Thì ra anh ta nhìn thấy cô không mặc nội y. Mặt của cô đột nhiên nóng lên.“Được rồi, buông tôi ra, tôi muốn thay quần áo.”

Cổ Việt Trì lưu luyến cúi xuống hôn môi cô mới buông cô ra. “Thay đồ nhanh đi, Sái Ảnh đến bây giờ đó.”

Anh quay đầu đi đến cửa phòng, tay nhẹ nhàng vặn nắm cửa, tiếp theo nở nụ cười thanh thúy, tuy rằng rất nhẹ nhưng không tránh được lỗ tai của Bùi Bội. Bùi Bội ngây ngốc nhìn cửa phòng chậm rãi khép lại, đột nhiên trong lòng cô có cảm xúc là lạ, nhớ đến vòng ôm của anh, nhớ đến khi cô dựa vào tấm lưng cường tráng ấm áp của anh. Kỳ thật cô để tay lên ngực tự hỏi, mười năm qua, cô vẫn không tưởng nhớ đến anh ta sao? Lúc ấy cô không biết anh, nhưng anh ta là người đàn ông duy nhất của đời cô. Khi cô rời đi ngoài trời đã có chút ánh sáng nên cô nhìn thấy khuôn mặt của anh, đập vào mắt là khuôn mặt rất tuấn mỹ, rồi giây sau không tự giác mà yêu anh, nhưng ngại gia cảnh đặc biệt của cô nên cô không giám vọng tưởng, chỉ biết buồn bã lẳng lặng rời đi. Sau đó cô phát hiện mình mang thai, là con của anh, tin vui này bù lại sự nhớ thương của cô đối với anh. Mười năm sau vô tình gặp lại nhau, cô cũng không tự giác dựng lên bức tường ngăn cản anh, không phải cô cố ý mà đó chỉ là hành vi phản xạ theo bản năng. Cô rất vui khi thấy anh xuất hiện, nhưng lại rất lo lắng anh mang bảo bối của cô đi.