Bảo Bối Lên Nhầm Giường

Chương 1




Thác nước ngoài khách sạn cao cấp Las Vegas, vào ban đêm biến thành núi lửa đang tức giận cháy hừng hực, chiếu hồng những khuôn mặt đang vô cùng kinh ngạc, qua vài phút lửa ngừng cháy khôi phục lại hiện trạng ban đầu.

Đây là mánh lới hấp dẫn khách nhất của khách sạn Las Vegas.

Đường đi vào sòng bạc không có cửa sổ, không có đồng hồ, chỉ có ngọn đèn đẹp mắt cùng những tiếng hô hào, âm thanh đing đang của những đồng tiền.

Trừ bỏ trò chơi ăn tiền bình thường, ở đây rực rỡ muôn màu các loại hình thức cá cược làm hoa mắt người chơi.

Ở khu ném xúc xắc vang lên tiếng hét kinh hỉ chói tai hấp dẫn người khác ghé qua.

Một đám người chơi đang thắng bị mọi người vây quanh chật cứng, người không rõ còn tưởng có giải thưởng lớn.

Giải thưởng lớn?

Đúng vậy, ở Las Vegas chỉ cần thần tài chiếu trúng người thì việc lấy nguyên cả mỏ vàng cũng không phải chuyện không có khả năng.

“Bảy điểm, bảy điểm, bảy điểm…”

Bàn đánh bóng bàn, vây chặt các nữ nhân đang ném xúc xắc, không hẹn mà cùng nín thở câm như hến.

Bùi Bội xoa nắn xúc xắc trong tay, nhẹ giọng thấp niệm “Thiên linh linh, địa linh linh, chư vị thần phật ban cho con vận may” Tiếp theo cô ném xúc xắc lớn tiềng hô lên “Bảy điểm”

Xúc xắc ở trên mặt bàn lăn qua lăn lại.

Cô hồi hộp thấp giọng niệm “Bảy điểm, bảy điểm, bảy điểm”

Ngay khi xúc xắc ngừng chuyển động một giây, phục vụ đứng ở bàn đánh bóng con mắt thiếu chút nữa lồi ra, lớn tiếng hô lên “Bảy điểm”

Thoáng chốc, một trận hò hét như sấm dậy vang lên tại đó thiếu chút nữa bay luôn nóc nhà.

Phục vụ đem tiền Bùi Bội thắng được đẩy ra trước mặt cô.

Bùi Bội nhìn tiền được chồng thành núi nhỏ liền cười toe toét.

Mắt của cô không chút dấu vết quét về phía cửa ngầm.

Mục tiêu xuất hiện.

Bùi Bội chậm chạp đổ xúc xắc không chịu rời đi là có nguyên nhân, đau khổ chờ đợi rốt cuộc cũng có kết quả.

Cô cũng không tin, tên Well tài giỏi mấy cũng không thể canh giữ ở cửa văn phòng ngầm.

Well tóc vàng cao to tươi cười cùng với một nam tử tóc đen Trung Quốc từ văn phòng đi ra.

“Cổ tiên sinh, phòng của anh tôi đã phân phó chuẩn bị tốt”

“Được, tôi đi nghỉ ngơi” Cổ Việt Trì cười như không nói.

“Muốn chơi vài ván rồi lên nghỉ ngơi không?” Well gian xảo dụ dỗ Cổ Việt Trì.

Cổ Việt Trì lạnh lùng lắc đầu cự tuyệt “Tôi không có hứng thú với cờ bạc, tôi lên lầu nghỉ ngơi nhớ rõ giúp tôi đặt vé máy bay về Đài Loan ngày mai.”

Tính tóan của Well không thực hiện được, đành nhún vai “Được” Hắn đứng lặng nhìn theo hướng Cổ Việt Trì rời đi, sau đó cũng không vào văn phòng mà ngược lại đi tới sòng bạc.

Bùi Bội biến hóa kỳ lạ nhếch miệng cười.

Thật tốt quá, Well rốt cuộc đã rời đi, nhưng lại đi tới sòng bạc, cô lại phải chờ tiếp.

“Tiểu thư, xin mời đặt cược” Phục vụ nhắc nhở cô.

Bùi Bội đang đắm chìm trong tâm hồn vui sướng, hai tay đem tiền thắng được gom lại “Không chơi nữa, giúp tôi đổi ra tiền mặt”Một câu không chơi làm ọi người gần đó kinh ngạc, tiếp theo phát ra tiếng thở dài. Cô thắng cũng kha khá rồi, đánh tiếp chưa chắc đã thắng.

Bùi Bội không thèm đếm xỉa đến bọn họ, chen giữa đám người đến phòng vệ sinh.

Thiên đường chính là thiên đường, ngay cả phòng vệ sinh cũng hết sức xa hoa, trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát, cô đẩy ra một gian toilet liền ngồi ở đó trầm ngâm.

Well chính là tạm thời rời đi, cô muốn dùng phương pháp lẻn vào văn phòng của hắn, lấy con mắt ác ma độc nhất vô nhị này.

Chỉ cần lấy con mắt ác ma độc nhất vô nhị thì trong nhà từ bà bội, ba ba, mẹ, chú, bác, cậu, gì sẽ không bức cô lập gia đình.

Đám cưới xã hội thượng lưu xem trọng môn đăng hộ đối, nhà bọn họ mệnh danh thần trộm cũng không ngoại lệ.

Con rể được trong nhà ưng ý là con trai Sái Ảnh của Đông Nam Á đệ nhất thần thâu Sái Phong.

Khi Sái Phong đưa ảnh anh ta cho cô xem, cô thiếu chút nữa té xỉu, cái loại diện mạo này cư nhiên còn dám chụp ảnh.

Mắt nhỏ, mũi cao, miệng rộng, toàn thân khô cằn tìm không ra được miếng thịt, quả thực không có chổ nào dễ xem.

Nói trắng ra, ảnh chụp đó có thể dán lên cửa bài trừ ma quỷ, dán lên đầu giường có thể tránh thai!

Cùng hắn kết hôn đời này chỉ thu được nhà lớn để tiền, cô nãi nãi đời nào chịu khuất phục chính mình gả cho người như thế, quá là ngược đãi chính mình.

Trên cửa toilet truyền đến tiếng gõ cửa nho nhỏ “Tiểu thư, cô có khỏe không?”

“Nha, nha, tôi lập tức ra liền” Bùi Bội thu hồi suy nghĩ, bĩu bĩu môi.

Ngồi lâu một chút cư nhiên có người thúc giục.

Cô không quên giả bộ xả nước bồn cầu, đi ra rửa tay rồi chuồn khỏi nhà vệ sinh.

Nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện cái bàn cô chơi lúc trước người đã đi hết.

Mục tiêu dời đi thành công! Bùi Bội mừng thầm hơi nhếch cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn.

Lập tức cô lén lút hai chân bước về phía cửa ngầm.

Đột nhiên xuất hiện một gã bảo vệ chắn trước mắt cô.

“Tiểu thư, cô đi nhầm hướng.”

Bùi Bội nhìn hắn ngây ngô cười một cái “Ngô, kia xin hỏi…”

“Cổ tiên sinh, tôi ột em lên phục vụ anh.”

Cho một em lên phục vụ?

Làm trò, hắn còn không đến nỗi đói bụng ăn quàng.

Cổ Việt Trì lạnh lùng cười nhạo, lập tức gọi điện thoại cho Well “Ý tốt của anh tôi xin nhận.”

Ngắt điện thoại để khỏi bị Well quấy rầy, Cổ Việt Trì đứng ở trước cửa sổ chăm chú thưởng thức cảnh đẹp.

Las Vegas về đêm sáng lóa, đẹp không thể nào tả xiết.

Lần này anh tranh thủ đến Las Vegas là có mục đích, vì trên tay tên Well kia sở hữu con mắt ác ma được thế giới ca tụng.

Nếu khách sạn không gặp nguy cơ về tài chính, Well tuyệt không bỏ đi những thứ hắn thích.

Khi Well đặt con mắt ác ma ra trước mặt anh, trong nháy mắt hai mắt của anh bị hấp dẫn bởi ánh sáng màu lam mê huyễn của con mắt ác ma, một giây cũng không rời đi được.

Rất chói mắt! Bất luận nhìn theo góc đọ nào cũng thấy được ánh ngọc trong sáng, thật là bảo vật trân quý trong bảo vật.

Bỗng nhiên, cửa phòng không tiếng động bị đẩy ra, Cổ Việt Trì theo bản năng nâng cao cảnh giác, không lên tiếng nhìn bóng người xuất hiện.

Ngay khi bóng tối bao phủ trước mắt, hai mắt anh vẫn nhìn thấy được kẻ xâm nhập là một cô gái yểu điệu động tác nhanh nhẹn như con mèo.

Cổ Việt Trì suy nghĩ nhăn mày.

Anh vừa rồi đã cự tuyệt ý định của Well, tên kia còn khư khư cố chấp ột cô em đến phòng của anh.

Khi cô gái kia từng bước ở trong phòng anh thì đôi mắt sáng quắc thâm thúy kia vẫn nhìn chăm những cử động của cô.

Cô gái kia chính là Bùi Bội, vì trốn người truy đuổi nên mới lẻn vào phòng Cổ Việt Trì. Cô tựa hồ cũng cảm giác được trong phòng có người khác, còn hai bước nữa là đến gần anh, cô kinh ngạc dừng lại, nín thở, hô hấp cũng cẩn thận hơn.

Cổ Việt Trì nghĩ rằng, nếu đã đưa đến cửa, không cần phải thanh bạch nữa, một tay ôm gọn thắt lưng của cô.

Trời ạ! Đây là chuyện gì xảy ra?

Bùi Bội còn chưa kịp phản ứng, cánh tay rắn chắc dùng lực ôm chặt cô, đem cô áp vào lòng ngực cường tráng rộng lớn, môi nóng như lửa gắt gao khóa trụ môi cô.

“Tôi…Anh…” Lời nói của cô mơ hồ không rõ, thừa dịp cô há miệng hết sức, đầu lưỡi nhanh nhẹn tiến vào trong miệng dây dưa với cái lưỡi của cô.

Hai tay Bùi Bội để ở trước ngực anh ý muốn đẩy anh ra, kết quả cô hoàn toàn bất động. Dần dần cô cảm giác được toàn thân mình vì hôn mà nóng lên, cảm giác tiếp xúc với người khác làm cô hưng phấn, thân thể cô mềm nhũn đi vì lửa nóng.

Khi làn da non mềm của cô chạm đến làn da nóng như lửa của anh, Bùi Bội mới phát hiện áo quần của cô đã được cởi bỏ ra từ khi nào?

Bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ khàn khàn nam tính, đồng thời giữa hai đùi truyền đến xé rách đau đớn, cô đau muốn kêu to lại bị cái miệng của anh che lại, nuốt đi thanh âm của cô…

–0O0–

Hôm sau.

Cổ Việt Trì ngồi dậy, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, lại phát hiện cô gái tối hôm qua phục vụ anh đã không còn.

Thực bình thường. Dù sao những cô gái làm nghề này phục vụ xong một khách lại phải đi phục vụ một người khách khác, mỗi lần đi đến đều vội vàng, rời đi cũng vội vàng.

Anh lơ đễnh khóe miệng cười nhẹ cho đến khi anh xốc chăn lên…

Cổ Việt Trì nhìn chằm chằm vào vệt máu hồng trên nệm, một sự kinh ngạc nhiễu loạn suy nghĩ của anh.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô lúng túng cùng e lệ khi ân ái…

Well tìm một cô gái còn trinh phục vụ anh?

Cổ Việt Trì lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều lắm. Có lẽ cô gái này và Well giống nhau cũng cần tiền mới đi phục vụ đàn ông. Anh thật là đúng dịp trở thành người đàn ông đầu tiên của cô ta.

Anh bình ổn suy nghĩ nhàn nhã thay quần áo ra khỏi phòng, xuống dưới lầu thoáng thấy Well như đang đứng đại sảnh đợi anh.

Well lập tức đi về phía anh cười nói “Cổ tiên sinh, ngày hôm qua ngủ có ngon không?”

“Ân” Cổ Việt Trì thản nhiên đáp lại.

Well thấy anh mặt không chút thay đổi còn vội vàng nói “Ngày hôm qua vốn giúp anh tìm một cô gái thật tuyệt, kết quả anh không cần, aiz…thật đáng tiếc, cô gái này trên giường phải nói là rất tuyệt vời…”

Cổ Việt Trì nhíu mày nghi ngờ, ánh mắt nguy hiểm nhìn Well “Ngày hôm qua anh không gọi cô gái kia đến phòng tôi?”

Well cười hắc hắc tươi cười “Ngày hôm qua anh kiên trì như vậy cũng không dám gọi cô ta tới.”

Cổ Việt Trì nhất thời cả người cứng đờ!

Cô gái ngày hôm qua kia…

“Ngày hôm qua có người xâm nhập văn phòng của tôi, mừng là con mắt ác ma vẫn bình yên vô sự, không làm cho kẻ trộm thực hiện được…” Well không phát hiện được sắc mặt của Cổ Việt Trì đại biến, chuyện ngày hôm qua phát sinh thêm một chuyện nữa.

“Well.” Cổ Việt Trì giọng nói cứng ngắc ngắt lời anh ta.

Well kinh ngạc xem xét Cổ Việt Trì “Cổ tiên sinh, có chuyện gì?”

Cổ Việt Trì hai mắt nheo lại nguy hiểm nhìn chòng chọc vào Well “Anh xác định ngày hôm qua không gọi cô gái kia vào phòng tôi?”

Well không chút suy tư trả lời “Không có.”

Không có. Vậy cô gái hôm qua là ai?

Cổ Việt Trì tập trung tinh thần chăm chú nhìn bản vẽ một phần Liêu Ninh trong tay—Cổ tiên sinh cái này thật có giá trị.

Có giá trị? Nói như vậy thì anh phỏng đoán không lầm, thật sự tìm được bảo vật ở đó.

Chỉ có một chút vui mừng lại làm cho anh lạnh lùng nhếch khóe miệng lên chậm rãi có ý cười.

“Cổ tiên sinh, Sài tiên sinh đến.” Trợ lý mở của nhường đường cho khách đi vào.

Cổ Việt Trì xoay người lại nhìn ra cửa chính, nhìn theo hướng trợ lý, bên cạnh là Sái Ảnh.

Thân hình vừa cao vừa gầy của Sái Ảnh tiêu sái đến trước mặt Cổ Việt Trì.“Việt Trì.”

Cổ Việt Trì liếc anh ta một cái rồi nói. “Ngồi đi.”

Sái Ảnh không nhìn Cổ Việt Trì nữa, ngồi xuống ghế đối diện, “Việt Trì, anh tìm tôi đến…”. Trên mặt anh ta viết hoài nghi rõ ràng.

Cổ Việt Trì cầm bản vẽ đưa ra trước mặt anh ta. “Cậu tự xem đi, xem xong sẽ hiểu vì sao tôi gọi cậu đến.”

Sái Ảnh cầm lấy bản vẽ do Cổ Việt Trì đưa, lời ít mà ý nhiều làm cho ánh mắt Sái Ảnh bỗng chốc long lanh. “Tìm được miếu nữ thần?”

Trước đó vài ngày cũng không biết từ đâu Cổ Việt Trì có được tấm bản đồ, trên mặt vẽ ra một tòa miếu nữ thần ngàn năm trước, tương truyền miếu này là thờ phụng một nữ thần được kính ngưỡng, là vị nữ thần nào thì đã mất đi chứng nghiệm khảo cổ, có người cho rằng đó là miếu thờ Nữ Oa trong truyền thuyết.

Sau khi Cổ Việt Trì có được tấm bản đồ, lập tức hứng trí bừng bừng đi sưu tập những thông tin có liên quan đến miếu nữ thần.

Cổ Việt Trì tay sờ sờ môi, nở nụ cười giả tạo. “Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, đã tìm thấy ở Liêu Ninh.”

Sái Ảnh cầm bản vẽ mà tay run run, không dám tin đó là sự thật nên mở mắt to nhìn Cổ Việt Trì.

Trời ạ! Người này thật sự tìm ra được trước cả bảo tàng.

Cổ Việt Trì đứng dậy đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu thượng hạng, rót ra hai ly, xoay người đưa một ly cho Sái Ảnh, vẻ mặt có chút tươi cười “Đây là ngày chúc mừng một điều đáng giá.”

Đúng vậy, đáng để được chúc mừng.

Tâm trạng Sái Ảnh còn đang bay bổng khi tin vui đến thình lình, anh ta cầm ly rượu không chút nghĩ ngợi uống cạn, chất lỏng nhanh chóng chạy xuống yết hầu, anh ta bị nghẹn nước mắt nước mũi chả ròng ròng, không khỏi dùng sức ho khan vài tiếng.

Cổ Việt Trì nhịn không được cười to. “Đây là rượu chứ không phải trà.”

Đương nhiên Sái Ảnh biết đây là rượu, chẳng qua hắn nhất thời hưng phấn quá mà nôn nóng thôi.

Cổ Việt Trì thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân bắt chéo, động tác này làm cho cơ bắp rắn chắc của anh hiện ra “Giao cho cậu tìm người thế nào rồi?”

Sái Ảnh dùng sức chụp ngực. “Có một, bất quá…”

Cổ Việt Trì nhướn một bên lông mày, tò mò hỏi. “Bất quá cái gì, giá cả sao?”

Sái Ảnh khua tay bác bỏ “Không phải giá cả có vấn đề, giá của anh đưa ra làm cho rất nhiều người nhận làm, nhưng anh căn dặn phải sàng lọc người thật kỹ nên em chọn tới chọn lui thì chỉ có một người phù hợp. Nhưng là…”

Nghe Sái Ảnh nói năng rườm rà làm cho Cổ Việt Trì mất kiên nhẫn cắt đứt lời anh ta nói. “Lập tức nói vào vấn đề chính.”

Sái Ảnh khó khăn nuốt nước miếng. “Người đó là nữ.”

Cái gì? Cổ Việt Trì xoay người ánh mắt mở to trừng Sái Ảnh. “Cậu tìm một cô gái đi theo chúng ta đào bảo vật?”

Có lầm hay không? Anh không phải đi ngao du ăn cơm dã ngoại mà là đi đào bảo vật!

Đào bảo vật tuyệt đối không lãng mạn, khổ cực đến nỗi một người đàn ông cũng ăn không tiêu huống hồ là một cô gái.

“Sái Ảnh, cậu có lầm hay không? Tôi muốn tìm một cao thủ có thể giúp chúng ta kiểm chứng bảo vật, không phải là một bà nấu cơm.”

Sái Ảnh đã sớm đoán ra được lo lắng của Cổ Việt Trì nên anh ta vòng qua bàn làm việc đến đứng trước mặt anh. “Tin tưởng em, cô ấy tuyệt đối là một cao thủ.”

Cổ Việt Trì lập tức phun khí tà nghễ trừng Sái Ảnh. “Trừ cô ta ra thì không có ai khác đáng tin cậy nữa sao?”

“Nếu là đến hiện trường lấy bảo vật thì anh biết nơi đó ai đến cũng được, nhưng anh tìm là người có con mắt nhìn ra bảo vật, ngoại trừ cô ấy ra thì không có người thứ hai.” Sái Ảnh hai tay vòng trước ngực, nhìn trực diện đôi mắt tối đen như trời đêm kia.

Cổ Việt Trì một lòng hoài nghi xem xét Sái Ảnh. “Thật sự cô ta đảm nhiệm được công việc này?”

“Nhất định cô ấy có thể, ngay cả em cũng phải thua khả năng của cô ấy.” Sái Ảnh cười tự giễu.

“Nha?” Anh không tin.

Sái Ảnh cảm giác được Cổ Việt Trì khẩu khí có chút miễn cưỡng, lập tức lớn mật nói thẳng. “Ở giới thần trộm thì thực lực Sài gia chúng tôi và Bùi gia ngang nhau.”

“Tôi biết.” Cổ Việt Trì không phản bác.

Lúc trước anh và Sái Ảnh lui tới chính là nhờ danh hiệu này, ai ai cũng biết thần trộm Sái Ảnh, nhưng Sái Ảnh là người trộm có mực, cũng không phải là kẻ lạm dụng tài năng, hơn nữa chỉ ra tay với bảo vật có tính lịch sử.

Công việc của Sái Ảnh ngoài ăn cắp ra thì trong giới thượng lưu còn nổi danh là người kiểm chứng bảo vật.

“Em giới thiệu cho anh là Bùi Bội, người của Bùi gia.” Sái Ảnh giương mắt lên lén lút cười.

“Bùi Bội ” Anh tràn đầy kinh ngạc.

Tên này nghe thật quen tai.

Cổ Việt Trì nhăn mặt, “Ở chương trình đấu giá tôi từng nghe qua cái tên Bùi Bội, rất nhiều bảo vật đều đến từ người này, có người nói cô ta giữ độc quyền giá cả của bảo vật, Bùi Bội trong miệng cậu không phải là người này chứ?”

Biết Cổ Việt Trì đã nghe qua tên cô ấy, trong lòng như có treo đá cuối cùng cũng vứt bỏ được một nửa. “Chính là cô ấy, mười năm trước cô ấy rời khỏi giới thần trộm, chuyển qua kiểm chứng bảo vật, không nghĩ như vậy cô ấy lộ ra thêm một khả năng thiên phú nữa.”

Cổ Việt Trì nhíu mày, chuyện này với anh thật quá kinh ngạc cùng vui mừng, nếu có thể thuận lợi mời người này, anh tin tưởng với kinh nghiệm của mình, việc tìm thần miếu sẽ lập được công to.

“Vấn đề là, cô ấy có nguyện ý không?”

“Này…” Sái Ảnh nghẹn lời, mặt biến sắc.

Trời biết cô ấy có chịu hay không, hắn còn chưa bàn chuyện này với Bùi Bội, hắn không đoán được cô có đồng ý hay không, dù sao hắn cũng không nghĩ sẽ tìm được thần miếu nhanh như vậy, hắn còn nghĩ miếu nữ thần biến mất ngàn năm chỉ là một thần thoại.

Cổ Việt Trì liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu suy nghĩ của anh ta. “Cậu còn chưa gặp Bùi Bội đúng không?”

“Không” Sái Ảnh phản bác. “Em biết cô ấy, chỉ là chưa bàn chuyện này với cô ấy mà thôi, em lo lắng…” Anh ta khiếp sợ càng nói càng nhỏ.

Biểu tình của Sái Ảnh làm cho Cổ Việt Trì hoài nghi. “Cùng cô ấy bàn chuyện khó khăn vậy sao?”

“Có một chút.” Sái Ảnh không thể không thừa nhận.

“Vì sao?” Cổ Việt Trì tò mò hỏi.

Nghĩ đến Bùi Bội buồn vui thất thường, tâm trạng không ổn định làm cho Sái Ảnh nhíu mi. “Cô ấy lúc bình thường đối xử với ai cũng tốt, nếu đụng tới lúc cô ấy không hài lòng…thì trốn được bao xa liền trốn, miễn cho vô duyên vô cớ bị tổn thương tín mạng.”

Cổ Việt Trì chỉ nhìn đến vẻ mặt e sợ của Sái Ảnh đã khiến cho anh buồn cười “Đáng sợ như vậy sao?”

“Cũng không đến nỗi như vậy, may mắn là Tòng Ngạn trị được cô ấy, bằng không em dám nói trái đất này đã sớm bị hủy diệt trong tay cô ấy.” Sái Ảnh hình dung một cách khoa trương.

Cổ Việt Trì nghe người khác bị chê cười liền ngửa đầu cười to. “Cậu nói rất ngoa.”

“Không, một chút cũng không khoa trương.” Sái Ảnh gật đầu như giả tỏi khẳng định chắc chắn.

Cổ Việt Trì ngưng cười chăm chú nhìn Sái Ảnh “Vừa rồi tôi nghe cậu nói đến…Tòng Ngạn có thể trị cô ấy, Tòng Ngạn là ai, quan hệ gì với cô ấy.”

Nhắc tới Bùi Tòng Ngạn, một chút ý cười hiện lên trên mặt Sái Ảnh. “Nó là con của Bùi Bội, chỉ có nó mới trị được cô ấy.”

“Con?” Cổ Việt Trì nheo mắt nhìn Sái Ảnh. “Cô ấy đã kết hôn? Vậy chồng cô ấy đồng ý cho cô ấy đi theo chúng ta sao?”

Sái Ảnh chống lại cặp mắt lạnh lẽo kia. “Cô ấy có con trai nhưng cô ấy không kết hôn, vậy lấy chồng đâu ra, về chuyện ba ba đứa trẻ là ai thì cho đến bây giờ vẫn không ai biết.”

“Như vậy đi, tôi ra mặt mời cô ấy tham gia.” Cổ Việt Trì quyết định gặp mặt cô ấy bàn việc.

“Anh muốn đích thân ra mặt.” Quyết định này làm cho Sái Ảnh sợ hãi.

“Không ổn sao?” Cổ Việt Trì cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Cùng Cổ Việt Trì quen biết lâu như vậy, cũng thăm dò tính tình anh ta nhiều rồi, chỉ cần chuyện Cổ Việt Trì quyết định thì bất luận kẻ nào cũng đừng hòng xoay chuyển, mà anh ta cũng sẽ không chịu bỏ qua, Sái Ảnh cũng không ngốc mà đi ngăn cản Cổ Việt Trì.

“Không phải là không được nhưng trước tiên anh nên lấy lòng Tòng Ngạn.” Anh ta cho Cổ Việt Trì một lời khuyên.

“Lấy lòng con của cô ấy? Vì sao?” Cổ Việt Trì nhăn mặt trào phúng nhìn Sái Ảnh một cái.

Người lớn muốn hỏi chuyện trước tiên phải qua cửa của một đứa trẻ? Vậy cô gái này phải rất yêu chiều con trai đi.

Sái Ảnh ra vẻ thần bí cười hắc hắc. “Chờ anh gặp Bùi Bội thì sẽ biết.”

Cổ Việt Trì khinh thường liếc Sái Ảnh một cái, anh mới không tin một đứa trẻ có thể quyết định thay người lớn!