Cuộc chiến giữa Liễu Yến cùng Nhược Ca chính thức bắt đầu. Dù thế nào kết quả cùng đều là một, cái Liễu Yến muốn biết là tình cảm của Nhược Ca đối với nàng, nàng đang ép buộc Nhược Ca làm theo ý mình, mà Nhược Ca cũng vì lời hứa mà miễn cưỡng chấp thuận.
Nhược Ca dựa vào cột đình nhìn bầu trời khuya một hồi lâu, ánh trăng mờ ảo làm mắt nàng mơ hồ. Thật khác thường, vì sao sáng như vậy mà không làm nàng chói mắt? Cái thứ toả sáng trước muôn vì sao, nổi bật giữa hàng vạn ánh sáng.
Đưa tay nắm lấy sợi chỉ đưa nàng vươn tới ánh trăng. Ánh trăng ấy là người nàng yêu, phản chiếu cái nữ nhân kiêu ngạo ấy, nàng lại chính là một trong hàng vạn vì sao kia, thật nhỏ bé, chỉ là một cái nhỏ nhoi khao khát, ước ao với tới người nàng yêu nhưng sao thật khó...sợi chỉ nàng nắm lấy...sợi chỉ đưa nàng tới gần trăng,đứt rồi...
Lấy trong tay áo cái trâm cài tóc ngọc biếc, ngón tay mân mê, nâng niu biết bao, nàng đặt chiếc trâm vào nơi ngực trái, thủ thỉ ân cần như đối với người đó, nữ nhân khiến nàng yêu không thể yêu, hận không thể hận.
Thôi thì cứ để ta trở thành một đốt sáng như những vì sao kia đi, ta giúp được người mình yêu một chút công sức.
Mệt nhọc nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh mắt từ đằng xa nhìn nàng chằn chọc, nàng còn nghe được mùi hương thoang thoảng trong gió. Không một chút phòng bị, nàng biết người đó là ai.
Liễu Yến từng bước tiến lại gần Nhược Ca, nghi hoặc lấy tay trỏ vào má nàng.
" Ngươi ngủ rồi? "
Nàng không phiền mở mắt hay mở miệng đáp lại Liễu Yến, chỉ như vậy bất động.
" Bổn công chúa nói cho ngươi biết, chúng ta đang bắt đầu thử thách, ngươi như vậy không đáp lại thì đừng trách ta không khách khí"
Nhược Ca vẫn bất động.
Không khách khí gì chứ, nàng mới không sợ Liễu Yến nha.
Liễu Yến vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng phả hơi thở nóng vào tai Nhược Ca, hoàn thành nhiệm vụ khiêu khích, nàng không dừng lại ở đó mà còn tiến tới áp Nhược Ca vào cột đình.
Mắt đối mắt, Nhược Ca ôm lấy tai mình đỏ mặt trợn mắt nhìn Liễu Yến, môi mỏng lắp bắp nói không thành tiếng.
" Ngươi...ngươi..vô...liêm..sỉ"
Biểu cảm thú vị của Nhược Ca khiến Liễu Yến càng muốn trêu chọc. Nàng ngồi lên đùi của Nhược Ca, tay ngọc nâng cằm nàng.
" Ngươi không phải nam nhân sao? Bổn công chúa đã dâng đến trước mặt ngươi, ngươi còn không động thủ? "
Nhược Ca cau mày nhìn nàng, tay bắt lấy tay nàng.
" Ngươi nên biết, thân thể của nữ nhân là vô giá, không thể tự tiện nhìn trúng ai mà cho đi, sẽ như vậy mà hối hận cả đời "
Liễu Yến thật hết chịu nổi cái tên đầu gỗ trước mặt liền bỏ qua danh tiết, kiêu ngạo kéo cổ áo nàng xuống mà cắn một cái.
Nhược Ca " A " một tiếng theo phản xạ đẩy Liễu Yến ra. Tay che lại vết thương, mùi máu tanh khiến nàng nhăn mày. Liễu Yến bị đẩy ngã xuống đất cũng ăn đau mà nhíu mày, cố gắng đứng dậy nhưng không thể.
Nhược Ca thất thần tiến lại đỡ nàng lên, nếu vẫn cố gắng đi e rằng Liễu Yến sẽ rất đau. Hết cách, nàng ngồi xuống hai tay đưa ra phía sau lưng ra hiệu cho Liễu Yến.
Liễu Yến tuy đau nhưng vẫn thật vui vẻ lên lưng người vừa hại nàng. Hắn lo lắng cho nàng, thật tốt.
Hai tay nàng vòng qua cổ Nhược Ca ôm thật chặt, Nhược Ca như sợ nàng ngã mà giữ nàng thật chặt. Bước chân không nhanh mà thật chậm rãi, nhẹ nhàng giải quyết nghi vấn của bản thân, nàng cũng không tức giận nữa, chỉ là cắn nàng một cái, sao nàng lại khiến Liễu Yến bị thương chứ.
" Liễu Yến, ngươi có đau không?"
" Đau"
" Lần sau đừng bất ngờ cắn ta, nếu ngươi muốn cắn người có thể nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi cắn mà không tức giận"
Liễu Yến phì cười, tay dịu dàng xoa vết thương ở cổ nàng.
" Có vết răng của bổn công chúa ở đây, ai dám tranh ngươi với ta nha"
Nhược Ca lắc lắc đầu.
" Ngươi đừng làm mấy hành động kì quái nữa, ta không theo kịp ngươi"
Cằm nhọn rúc vào cổ Nhược Ca mà tham lam ngửi mùi hương bạc hà dễ chịu, mi mắt không tự chủ được mà nặng trĩu. Thường ngày nàng ngủ rất sớm, hiện tại lại vì Nhược Ca mà đảo lộn giờ giấc.
Nàng không biết vì sao lại thích con người này đến vậy, nàng còn cảm nhận được y đã thay đổi. Không như lúc trước con người y hiện tại rất đỗi ấm áp, ôn nhu, phải chăng là do y đã trưởng thành?
" Nhược Ca..bổn..cung.. muốn..."
Nhược Ca cố gắng nghe rõ Liễu Yến nói, nhưng cuối cùng nàng chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều thật bình thản.
Nơi này rộng lớn như vậy mà nàng còn đi tìm ta... còn bướng bỉnh không đem theo hạ nhân nữa, ngươi cùng Tiểu Hắc Tử tuy tính cách đối lập nhưng về bướng bỉnh thì thật giống nhau nhỉ?
Nhớ đến Tiểu Hắc Tử,ta thật muốn ôm nàng một chút, ta muốn nghe nàng mắng ta. Mắng ta vì sao chỉ chú tâm đến Mạc Di, mắng ta vì sao trên người lại có mùi lạ của nữ nhân khác, mắng ta vì sao không chịu dành thời gian cho nàng. Ta đều hiểu...ta chỉ đang cố chấp phủ nhận tình cảm của nàng. Chỉ là nàng nhất thời thích ta mà thôi, nếu biết ta là nữ nhân, viễn cảnh phía trước ta thực không muốn nhìn thấy cũng không muốn nó xảy ra.
Trở về phòng của Liễu Yến, hai cung nữ cùng binh lính thất thần nhìn Nhược Ca cõng trên lưng trưởng công chúa của mình. Hạ nhân chặn nàng lại nhưng bị cái nhíu mày của nàng mà hoang mang.
" Mở cửa, công chúa đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, các ngươi còn dám cản trở? "
" Ngươi đã làm gì công chúa? Mau thả nàng ra, bằng không đừng trách ta không khách khí"
Liễu Yến bị giọng của binh lính làm ồn mà thức giấc, ngóc đầu lên nhìn hạ nhân mà trừng mắt.
" Ngươi nói to như vậy? Không thấy bổn công chúa đang ngủ a? " Vừa nói dứt câu, nàng lại yên vị dựa vào lưng Nhược Ca tiếp tục an giấc.
Nhược Ca cười trừ nhìn hạ nhân, hạ nhân cũng không nhiều lời để nàng cõng công chúa vào rồi đóng cửa lại.
Nhẹ nhàng đặt Liễu Yến xuống giường,ngủ rồi mà vẫn không chịu buông cổ nàng ra a.
" Liễu Yến, ngươi buông ra một chút, ta sẽ không đi đâu "
Liễu Yến như nghe được liền nới lỏng tay ra một chút, Nhược Ca cẩn thận đắp chăn cho nàng, rồi đi tìm thuốc ở xung quanh phòng.
Nàng thấy trong phim người ta thường hay để thuốc ở cái hộp gỗ bên cạnh tủ quần áo, để xem có đúng là thật không.
Bên góc tủ đúng thật là có một hộp gỗ, nàng tiến lại tìm thuốc. A, có thuốc từ cỏ Salonpas.
Nhẹ nhàng cởi giày của Liễu Yến xuống, ở mắt cá chân đã một tầng sưng đỏ, nàng nhẹ nhàng thoa thuốc rồi xoa bóp chân cho Liễu Yến, còn thổi một chút ở nơi vết thương cho đỡ đau.
Được một nàng hồi đắp chăn lên chân của Liễu Yến. Nhìn Liễu Yến vẫn an giấc nàng mới yên tâm rời đi.
Liễu Yến hé mắt nhìn bóng lưng của Nhược Ca, môi anh đào khẽ bĩu xuống bất mãn.
" Ngươi nói ngươi sẽ không đi, tên lừa gạt "