Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 99: Nó chẳng là cái thá gì cả




Có lẽ do Hứa Hi Ngôn không ngừng nói và khóc nên đã kích thích thần kinh của ông cụ. Cuối cùng, trong đôi mắt ngờ nghệch của ông đã có một chút tiêu cự.

Ông đưa bàn tay gầy gò của mình lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.

Hứa Hi Ngôn cảm nhận được phản ứng của ông nội, vui mừng ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên: "Ông nội! Ông nhìn kỹ con xem! Con là Ngôn Ngôn…"

"Ngôn Ngôn? Ngôn Ngôn…" Cuối cùng ông cụ cũng mở miệng. Ông nói không rõ ràng, lẩm bẩm gọi tên cô vài lần, dường nhưđang cố gắng nhớ lại những kýức liên quan đến cô.

Ông cụ há miệng, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ lại: "Ngôn Ngôn! Cháu gái của ông!"

"Vâng, vâng!" Hứa Hi Ngôn gật đầu đầy kích động, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.

Ông cụ nhận ra cháu gái, biết cháu mình đã về rồi nên rất vui. Ông cúi đầu hỏi cô: "Ngôn Ngôn, con thi cấp ba xong chưa? Kết quả thế nào? Thi vào trường cấp ba nào vậy?"

Haiz… Kýức của ông nội vẫn dừng lại lúc cô học cấp hai.

Hứa Hi Ngôn chỉ có thể trả lời thuận theo suy nghĩ của ông: "Ông nội, Ngôn Ngôn đã thi đỗ vào trường chuyên cấp ba rồi ạ."

"Vậy sao? Ông biết cháu gái ông rất giỏi."

Ông cụ giơ ngón tay cái lên với cô. Khi nghe cháu gái nói là thi tốt, ông liền nhớ ra chuyện gìđó rồi bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

"Ông nội, ông tìm gì vậy?"

Từ dưới ga trải giường, ông cụ lấy ra một vật bọc giấy bạc. Lúc nãy cô cũng đã nhìn thấy vật này, đây là thứ mà khi ra khỏi căn phòng nhỏ, ông vẫn luôn nắm chặt trong tay không cho bất cứ ai đụng vào, cũng không biết nó là gì nữa.

Ông cụ ra vẻ thần bíđưa bọc giấy bạc đến trước mặt cô, cười nói: "Ngôn Ngôn, đây là quàông nội thưởng cho con vì con thi tốt! Bánh đậu đỏ mà con thích nhất đó, nhân lúc còn nóng thìăn đi chứđể nguội không ngon nữa đâu."

Hứa Hi Ngôn mở giấy bạc ra liền nhìn thấy trong đóđúng là một miếng bánh đậu đỏ, chỉ cóđiều đã mốc meo hết cả. Đây là bánh ông nội cất giấu như bảo vật không nỡăn, để dành cho cô sao?

Nhìn thấy miếng bánh đậu đỏđã mốc, cô cảm động đến nỗi ôm lấy đùi ông khóc nức nở.

Ông nội…Ông nội đối xử tốt với Ngôn Ngôn quá… Ngôn Ngôn sẽ mãi mãi ghi nhớ tấm lòng của ông nội…

Sau đó, Hứa Hi Ngôn đưa bánh đậu xanh mà mình đem tới cho ông mình ăn. Ông được ăn bánh đậu xanh thì vui như một đứa trẻ.

Đợi ông cụăn xong, côđưa ông mình ra vườn hoa phơi nắng, hoạt động gân cốt, mãi cho đến khi ông thấy hơi mệt cô mới đưa ông về phòng nghỉ ngơi.

Hứa Hi Ngôn ra khỏi phòng ông nội, khi đi ngang qua phòng Hứa Tâm Nhu thì bất ngờ nghe được tiếng người nói chuyện trong phòng.

Nghe thấy bọn họ nhắc đến tên mình, Hứa Hi Ngôn dừng bước.

"Mẹ, mẹ nói xem ba bị làm sao vậy? Sao phải ăn nói khép nép trước mặt Hứa Hi Ngôn thế? Trước đây ba đâu có vậy đâu, hồi đó ba xem nó như con chó, muốn đánh thìđánh muốn chửi thì chửi. Sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ với nó vậy?"

Hứa Tâm Nhu có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu, chỉ có thể càu nhàu với mẹ mình.

"Thôi! Thái độ của ba con với Hứa Hi Ngôn thế nào thì con cũng đừng để bụng làm gì, bởi vì nó chẳng thể nào sánh với con được."

Hứa Tâm Nhu vẫn có chút cảm giác hơn người: "Vậy cũng đúng, dù gì bây giờ con cũng là diễn viên hạng nhất. Nó còn chưa chính thức là diễn viên nữa, nó chẳng là cái thá gì cả."

"Không chỉ mình chuyện đó, mẹ nói chuyện này với con, con đừng có bép xép ra ngoài."

Tô Nhụy hạ thấp giọng, chắc là nói nhỏ gìđó bên tai của Hứa Tâm Nhu.

Sau khi nghe xong, Hứa Tâm Nhu không kiềm chếđược kêu lớn…

...