Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 97: Thật là độc ác!




Tô Nhụy nhìn thấy quà cáp bị hất đổ hết thì tức giận không chịu được. Bà ta đứng dậy, ra dáng bà chủ trong nhà tra hỏi cô:

"Hứa Hi Ngôn, mày muốn làm gì? Mày có biết những món mà Tâm Nhu mang vềđắt giá nhường nào không? Mày về nhà này, đến một cọng rơm còn không mang đãđành, còn không để cho chị mày được yên sao!"

Bà cụ Hứa cau mày nói: "Tính cách con bé này vẫn xấu y như hồi xưa vậy! Sao không thấy nó trưởng thành chút nào hết?"

Hứa Hi Ngôn tức giận đến mức lồng ngực phập phồng liên hồi. Cô không đểýđến bà nội mà xoay sang hỏi thẳng Tô Nhụy:

"Tô Nhụy, bà nói đi! Sao bà lại nhốt ông nội ở góc Tây Bắc? Sao phải ngược đãi ông như vậy? Đó là chỗ dành cho người ở sao?"

Tô Nhụy tỏ vẻ như không còn cách nào: "Ai ngược đãi chứ? Đầu óc ông cụ không linh hoạt nữa, không phân biệt được gì cả. Ông đã hồđồđến nỗi chẳng nhận ra ai hết. Nếu như không nhốt lại, lỡông chạy đi mất thì phải làm sao?"

Hứa Hi Ngôn nói trúng tim đen, lật tẩy ýđồ của Tô Nhụy: "Bàđừng có tìm lí do nữa! Bàđừng nghĩ tôi không biết gì hết! Bà hận năm đóông nội tôi phản đối chuyện bà bước chân vào cửa nhà họ Hứa. Bây giờông vừa già lại vừa mất trí nhớ. Bà làm bà chủ nhà họ Hứa rồi thì trả thùông như vậy chứ gì? Tô Nhụy, bà thật làđộc ác!"

Tô Nhụy không ngờ Hứa Hi Ngôn lại nói huỵch toẹt hết ra như vậy. Bà ta hơi chột dạ nên nhảy đổng lên:

"Ai báo thù! Ai độc ác chứ? Mày cứ hỏi bất kỳ ai trong nhà họ Hứa thử xem, Tô Nhụy tao đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Hứa chưa? Mấy năm nay tao tận tụy dốc sức, làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hứa, tao sống thoải mái lắm à!"

"Tôi lại chẳng thấy bà cóđiểm nào giống làm trâu ngựa cả! Bà tự nhìn lại mình từ trên xuống dưới đi, ăn sung mặc sướng, ở trong căn nhà rộng lớn thoải mái này. Đã vậy còn có một đống người giúp việc để bà sai bảo, bà còn dám mở miệng nói mình làm trâu làm ngựa sao? Bà nhìn lại ông nội mà xem, xem ông sống ở chỗ như thế nào? Ông ăn toàn là thứ gì? Hả? Có phải ông sống không bằng một con gia súc nữa hay không?"

Nước mắt Hứa Hi Ngôn tuôn như mưa, cô chỉ trích bà ta khiến cho mấy người đứng trước mặt kinh ngạc. Cô vừa khóc vừa tiếp tục nói: "Cho dù bà không ưa ông, không muốn nhìn thấy ông thì bà cũng có thểđưa ông vào viện dưỡng lão mà! Ởđó có người có chuyên môn chăm sóc! Chẳng phải sẽ tốt hơn là bị nhốt ở chỗ vừa bẩn vừa đổ nát đó sao? Bà có biết là bà nhốt một người già bị bệnh mất trí lại, chỉ làm cho bệnh càng nặng thêm hay không!?"

"Tao đâu biết nhiều như vậy!" Tô Nhụy tự biết mình đãđuối lí, lẩm bẩm trong miệng: "Hơn nữa, đưa vào viện dưỡng lão thì không tốn tiền à? Mày tưởng ba mày kiếm tiền dễ dàng lắm hả? Tiền của nhà họ Hứa cũng đâu có rớt từ trên trời xuống. Mỗi ngày chi tiêu ra vào không biết là bao nhiêu, làm gì còn tiền mà gửi viện dưỡng lão?"

Con m* nó!

Ở viện dưỡng lão một năm có thể tốn bao nhiêu chi phí chứ?

Hứa Tấn Sơn làm đạo diễn một năm kiếm được bao nhiêu tiền?

Mấy năm nay Tô Nhụy đã bòn rút tiền của nhà họ Hứa đểđổ vào túi của mình, lại còn đối xử với ông nhẫn tâm như vậy. Vậy mà bây giờ bà ta còn không biết ngại màđổ lỗi cho kinh tế khó khăn sao?

Hứa Hi Ngôn đang muốn tranh luận tiếp thì trùng hợp là Hứa Tấn Sơn từ ngoài trở về. Ông ta nhìn thấy mấy người trong phòng đang cự cãi, bàn trà thì bịđổ, đồđạc văng lung tung liền hỏi: "Chuyện gì vậy? Mọi người đứng ởđây làm gì?"

Tô Nhụy sợ Hứa Hi Ngôn mách lẻo với Hứa Tấn Sơn nên giành giải thích trước:

"Tấn Sơn, ông vềđúng lúc lắm! Bàn tràở nhà bị hư rồi, phải nhanh chóng mua cái mới thôi! Còn nữa, hôm nay Ngôn Ngôn và Tâm Nhu đều về nhà, lúc trưa tôi đã bảo nhà bếp làm thêm vài món ăn! Cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn tụ!"

Bình thường thời gian Hứa Tấn Sơn ởđoàn phim khá nhiều, rất ít khi trở về nhà. Ông ta không hề biết tình hình ở trong nhà, nghe Tô Nhụy nói gì thì tin nấy…

...