Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 589: Hơi thất thần




"Cô nhìn kìa!"

An Tiễn Minh giơ tay chỉ ra phía xa, lúc này Hứa Hi Ngôn mới phát hiện, trên bầu trời xanh lam có một cánh diều đang chao lượn, chúng bay rất cao.

Cô nhìn dọc theo dây diều, liền thấy một người lớn mặc đồ đen và một đứa bé mặc đồ đỏ đứng trên bãi cỏ xanh mướt.

Đó là…

Đôi mắt Hứa Hi Ngôn vẫn đủ tinh nên nhanh chóng nhận ra Anh Bảo, sau đó lại nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, còn ai ngoài Hoắc Vân Thâm nữa chứ?

Cô lập tức hiểu ra, chắc hẳn hôm nay đến đây quay là do sự sắp xếp đặc biệt của An Tiễn Minh, nhằm tác thành cô và Hoắc Vân Thâm.

"Cảm ơn Đạo diễn An, tôi đi trước đây."

Trong lòng Hứa Hi Ngôn đầy sự biết ơn, sau khi cong lưng cúi chào, cô vui vẻ chạy về phía con diều đang bay.

An Tiễn Minh nhìn bóng lưng của cô gái đang chạy đi, thở dài thườn thượt, khó có thể diễn tả được sự hâm mộ mà anh ta dành cho họ.

Hâm mộ bọn họ có thể ở bên người mà mình yêu thương. Thật chẳng còn gì tốt hơn thế nữa.

Điện thoại đột nhiên vang lên, An Tiễn Minh cúi đầu nhìn xem, trên màn hình hiển thị tên Tiết Nhã Đình, anh ta không nhận, chỉ ngơ ngác nhìn hàng chữ trên màn hình, mãi đến lúc cuộc gọi đến dừng lại, màn hình tối đi.

Anh ta hận bản thân mình đến cả tư cách lẫn dũng khí để mở lời nói yêu cũng không có.

Liệu kiếp này, anh ta và Tiết Nhã Đình còn có cơ hội không?

… Hứa Hi Ngôn càng đi tới gần chỗ bãi cỏ kia, trong lòng lại càng thấy rung động.

Cô nhìn thấy anh đứng nơi đó, dáng người cao to, đẹp trai phong độ, chỉ bóng lưng thôi cũng đã đẹp trai đến không chịu nổi rồi.

Cô chạy về phía anh, bước chân ngày càng nhẹ nhàng, giống như đang đi trên gió, đang lướt trên mây vậy, tâm trạng vui vẻ như muốn bay lên.

Cô định lén lút chạy đến, lặng lẽ bịt mắt anh từ phía sau, để anh đoán xem cô là ai.

Nhưng con gái cưng của cô còn tinh mắt hơn cả mẹ mình nữa, Anh Bảo nhanh chóng phát hiện ra cô.

"Bé Hi…"

Giọng nói ngọt ngào vừa vang lên, con bé đã chạy về phía cô.

Hứa Hi Ngôn đi chậm lại, ngồi xổm xuống, dang tay ôm con gái vào lòng, cười nói: "Ôi chao, cục cưng, hóa ra con ở đây à!"

"Đúng đó, cục cưng đang chơi thả diều với papi, mẹ nhìn kìa, diều của cục cưng bay cao ơi là cao đó!" Anh Bảo xoay người trong lòng cô, tay chỉ lên cánh diều đang bay cao trên trời, đó là một cánh diều hình con bướm rất lớn, có một cái đuôi rất dài.

"Ừ, mẹ thấy rồi, bay cao quá."

Anh Bảo rời khỏi cái ôm của mẹ, hớn hở chạy về phía cha, vui vẻ ôm lấy đôi chân to lớn: "Papi, ba nhìn này, bé Hi đến rồi!"

Hoắc Vân Thâm đang cầm dây diều, ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Anh nghe thấy tiếng gọi của con gái thì quay đầu lại, nhìn thấy người mà anh thương yêu đang gần ngay trước mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ăn ý mỉm cười.

Anh đưa cuộn dây diều cho cô, hỏi: "Cảnh Hi, em có muốn thả diều không?"

Hứa Hi Ngôn ngẩng đầu nhìn con diều bay cao trên trời, vui vẻ đáp lại: "Em không biết thả!"

"Không biết cũng không sao, để anh dạy em."

Dưới sự khích lệ của Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn nhận lấy cuộn dây diều.

"Làm thế này… từ từ thả tay ra…"

Hoắc Vân Thâm ôm lấy cô từ đằng sau, cằm gác lên trên vai cô, tay anh nắm lấy tay cô, bắt đầu nghiêm túc dạy cô cách thả dây, thu dây.

Hứa Hi Ngôn thừa nhận cô không phải là một học sinh giỏi, lúc học có hơi thất thần, nhất khi đang ở trong lòng anh, bị hơi thở nóng bỏng, lời nói dịu dàng của anh trêu chọc, có cảm giác như đang có rất nhiều con mèo con nghịch ngợm, cào trái tim cô ngứa ngáy.

Cô không nhịn được quay đầu nhìn anh, nhưng Hoắc Vân Thâm bắt lấy cơ hội, hôn một cái lên môi cô.

Hứa Hi Ngôn nhăn mũi lại, hờn dỗi mắng: "Ghét quá đi, con gái đang nhìn đấy!"