Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 517: Rốt cuộc cũng bỏ được xe lăn




Editor: Nguyetmai

Nếu như là papi, sao papi có thể sai người đến bắt mình được chứ?

Anh Bảo nhìn bốn phía hoang vu, lại nhìn ông chú mặt lạnh kỳ quái ở bên cạnh, càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ sệt.

Cô bé nhớ mẹ.

Cô bé cũng nhớ ông ngoại.

Cô bé muốn về nhà.

Cô bé liếc mắt nhìn cái khoá an toàn trên cửa xe, lặng lẽ giơ bàn tay nhỏ ra rồi kéo khoá an toàn.

Nhân lúc ông chú kỳ quái bên cạnh không chú ý đến mình, cô bé mở cửa xe ra định chạy trốn.

Nhưng bàn chân nhỏ còn chưa kịp đặt xuống đất, cả người đã bị ông chú kỳ quái bắt về rồi đặt lên ghế sau, không thể động đậy.

Người bên ngoài nói chuyện điện thoại xong thì lên xe, tiếp tục chạy. Không lâu sau, bọn họ đã lái xe đến gần biển.

Nơi này có một chỗ là vách đá, là khu vực không có người, vô cùng hoang vu.

Ông chú kỳ quái ở ghế sau bế Anh Bảo chuẩn bị xuống xe.

Anh Bảo nhân cơ hội này mà cắn một cái vào cổ tay của ông chú kỳ quái, ông chú kỳ quái bị đau nên thả cô bé ra. Sau khi hai chân của cô bé hạ xuống thì nhanh chóng chạy trốn.

"Còn dám chạy trốn?"

Cô bé chỉ mới 4 tuổi, đôi chân nhỏ sao có thể địch lại bốn cái chân to dài của bọn họ được?

Ông chú kỳ quái chỉ cần chạy hai ba bước là có thể tóm lấy cô bé. Anh Bảo không nghe lời, liều mạng giãy giụa.

"Đồ chế tiệt, mày còn không nghe lời thì tao quất chết mày bây giờ!"

Ông chú kỳ quái không còn kiên nhẫn nữa, cộng thêm việc vừa bị cô bé cắn nên rất tức giận. Ông ta dữ dằn tát cho cô bé mấy cái thật mạnh.

Đau quá đi, Anh Bảo bị đánh đến nỗi khóc lớn. Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn lập tức vừa hồng vừa sưng.

"Ông chú xấu xa, mấy người đều là mấy ông chú xấu xa... Hu hu hu... Cháu muốn về nhà... Cháu nhớ mommy..."

Tên kia hung dữ cảnh cáo: "Con bé chết tiệt kia, ồn chết đi được! Mày mà còn làm ồn nữa thì tao sẽ lấy luôn cái mạng nhỏ của mày đó!"

"Đồ xấu xa... Đánh đồ xấu xa này..."

Cô bé cầm cục đá lên, đập vào người ông chú xấu xa, thế nhưng lại bị gã đá một cước bay xa.

Thân thể nho nhỏ bay đến một hai mét, sau đó ngã rầm xuống đất.

Thật không may, đầu của Anh Bảo đập xuống một tảng đá, máu lập tức chảy ồ ạt, còn cô bé thì rơi vào hôn mê.

Người đàn ông mặt lạnh thấy cô bé không nhúc nhích, đầu lại chảy máu thì nói với đồng bọn: "Xong đời rồi, không lẽ đã bị một cước của tao đá chết rồi sao?"

Người đàn ông khác lấy bao tải và dây thừng từ trong cốp sau ra, nói: "Chết rồi thì càng tốt, đằng nào chúng ta chẳng phải giết nó. Mau nhét nó vào trong đi!"

Người đàn ông mặt lạnh vác Anh Bảo lên khỏi mặt đất, nhét vào trong bao tải. Hai người này lại bỏ không ít đá vào trong bao tải, sau đó buộc đầu bao lại.

Hai người bọn họ kéo cái bao tải nặng nề, đi đến bên cạnh vách núi, định quăng bao xuống biển.

Chỉ cần bao tải có đá chìm vào đáy biển, vậy thì sẽ không bị người ta phát hiện, như vậy bọn họ có thể ung dung báo cáo kết quả rồi.

"Tới! Tao đếm một hai ba, chúng ta đồng thời quăng nhé!"

"Được."

Hai người nhấc bao tải lên, một người bắt đầu đếm: "Một... A!..."

Cùng với tiếng súng nặng nề, gã vừa đếm số bị bắn một nhát trúng ngay vào huyệt thái dương, tên này buông bao tải ra, cả người ngã xuống vách núi.

Người đàn ông mặt lạnh còn chưa kịp phản ứng thì lại tiếp tục vang lên một tiếng súng nặng nề nữa.

Người đàn ông mặt lạnh "gào" một tiếng, khụy chân ngã nhào xuống đất.

Bàn tay vốn đang cầm bao tải cũng vì đau đớn mà thả ra. Người này ngã xuống đất, đau đớn ôm lấy chân của mình.

Ánh mắt gã hoảng sợ nhìn về hướng mà viên đạn bay ra, ở bên kia vách đá, một bóng người màu đen hớt hải chạy như điên đến.

Người đến không phải là ai khác mà chính là Hoắc Vân Thâm.

Giây phút anh leo lên vách núi, nhìn thấy hai kẻ xấu muốn quăng con gái mình xuống biển. Một khắc đó đúng là lúc ngàn cân treo sợi tóc, hết sức khẩn cấp, vì muốn cứu được con gái của mình, anh vùng ra khỏi xe lăn, nhanh chân chạy về phía trước.

Rốt cuộc anh cũng có thể bỏ xe lăn!

Anh đã có thể chạy như bình thường!