Editor: Nguyetmai
"Anh chơi bằng nick nữ sao, anh có biết xấu hổ hay không?"
Diệp Tầm khinh bỉ nói một câu, cứ như chỉ có nói vậy mới cứu vãn được tôn nghiêm phái nam của anh ta.
"Người ta chơi nick nữ thì sao? Em còn chơi cả nick của nam mà? Hơn nữa, hình như hồi nãy anh còn gửi cầu hôn cho Vân Khinh? Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả?"
Hứa Hi Ngôn mím môi nén cười.
"Anh..."
Diệp Tầm hộc máu, cảm giác như bị ăn một cái tát vào mặt, hơi mơ hồ.
Nếu nói người ta chơi nick nữ không biết xấu hổ, vậy anh ta đi cầu hôn đàn ông thì vẻ vang lắm sao?
Diệp Tầm "anh… anh" cả nửa ngày, không nói ra được nguyên do, cuối cùng cả giận nói: "M* nó, ông đây đếch thèm chơi nữa, không bao giờ chơi cái trò chết tiệt này nữa, chẳng có gì hay ho cả."
"Xin anh đấy, đừng có văng tục trước mặt trẻ con có được không? Anh không chơi thì gỡ nó đi là được."
Hứa Hi Ngôn nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, sợ thua thì cứ nói thẳng, đừng có đổ lỗi cho trò chơi có được không?
"Gỡ thì gỡ!"
Diệp Tầm ôm nỗi khuất nhục không sao giải trừ, ngón tay chạm vào nút "gỡ" nhưng mãi vẫn chưa nhấn xuống, rất biết cách đánh trống lảng nói: "Em tưởng anh ngu chắc? Lừa anh gỡ à? Vất vả lắm anh mới cày lên hạng hai, còn lâu anh mới gỡ!"
Dù sao thì anh ta đã bỏ quá nhiều tâm huyết lẫn công sức vào trò chơi này, có cảm tình rồi thì rất khó dứt bỏ.
Ngay lúc Diệp Tầm đang lẩm bẩm, Hoắc Tam Nghiên xông ra khỏi phòng bếp, hấp tấp hỏi: "Cái gì cái gì? "Liên Minh Vương Giả" sao? Ai là người xếp hạng thứ hai?"
Vẻ mặt cô tràn đầy si mê cùng sùng bái, cứ như nghe được tin tức lớn của thế kỉ vậy.
"Nhị sư huynh nhà tôi đó!" Hứa Hi Ngôn nói.
"Anh xếp hạng thứ hai ư? Nhất Diệp Tri Thu?"
Ánh mắt Hoắc Tam Nghiên nhìn về phía Diệp Tầm đã phát sáng lấp lánh, hệt như trước mắt cô đây là món ăn quý hiếm tuyệt nhất thế gian.
"Hừ, đúng thế thì sao?"
Diệp Tầm ưỡn ngực, bỗng cảm thấy thứ hạng của mình cũng khá ổn, hơi có vẻ kiêu ngạo, thứ hai thì thứ hai, có phải ai cũng leo lên được đâu, anh ta đã dựa vào chính bản lĩnh thật sự để đứng ở vị trí này.
Sau khi Hoắc Tam Nghiên biết được Diệp Tầm chính là Nhất Diệp Tri Thu, cô lập tức nhào tới ôm lấy anh ta, kích động kêu lên: "Chồng ơi! Anh làm em nhớ muốn chết!"
Hoắc Vân Thâm thấy bộ dáng không chút kiêng nể của chị gái nhà mình, không khỏi đỡ trán, haiz, chị có thể cưa được đàn ông mới là lạ!
Diệp Tầm vội đẩy cô ra, vẻ mặt chán ghét: "Đi ra đi ra, ai là chồng cô, đừng có mà gọi lung tung, tôi kiện cô đấy!"
"Chính là anh đó! Anh quên em là ai rồi sao? Em chính là Cô Bé Đáng Yêu Được Nhà Nước Chứng Nhận đó!"
Hoắc Tam Nghiên nhích lại gần, muốn để cho anh ta nhìn kỹ gương mặt mình hơn.
Cô Bé Đáng Yêu Được Nhà Nước Chứng Nhận?
Diệp Tầm cẩn thận nhìn một hồi, chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên: "Cô chính là Cô Bé Đáng Yêu Được Nhà Nước Chứng Nhận sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, có phải thần kỳ lắm không, anh có cảm thấy duyên phận rất kỳ diệu hay không?" Hoắc Tam Nghiên hưng phấn nói.
"..."
Diệp Tầm không nói được câu gì nữa, trong lòng phun máu ào ào.
Thanh danh cả đời này của anh ta coi như đã hoàn toàn bại dưới tay chị em nhà họ Hoắc này.
Anh ta đã từng kết hôn với Cô Bé Đáng Yêu Được Nhà Nước Chứng Nhận ở trong game, nhưng đó là vì làm nhiệm vụ.
Đến khi nhiệm vụ kết thúc, anh ta đã lập tức huỷ hôn, nhưng mà Cô Bé Đáng Yêu Được Nhà Nước Chứng Nhận này cứ bám lấy anh ta không dứt, âm hồn bất tán.
Khó khăn lắm anh ta mới chờ được đến lúc Vân Khinh ly hôn, nhưng khi anh ta định cầu hôn Vân Khinh thì lại biết được Vân Khinh chính là nick của Hoắc Vân Thâm.
Con m* nó, sao lại chơi anh ta như vậy chứ!
"Chồng..."
Cuối cùng Hoắc Tam Nghiên đã tìm được Nhất Diệp Tri Thu, hơn nữa chồng trước trong trò chơi cùng với Diệp Tầm vừa hay là một người, nhất định là trời cao đã ban ơn cho cô.
Từ nay về sau, cô đã có được mục tiêu của cuộc đời, có sống chết thế nào cũng phải theo đuổi được Diệp Tầm.