Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 430: Chúng ta cắt đứt ân nghĩa




Editor: Nguyetmai

"Ý của ai thì có quan trọng không? Anh Cả, anh nói đúng, giữa chúng ta từ khi vừa sinh ra đã định trước là quan hệ cạnh tranh."

Anh hít sâu một hơi, buồn bã nói: "Lúc trước tôi luôn nhường nhịn anh. Nhưng sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.

"Đây cũng là một lần cuối cùng tôi gọi anh là anh Cả, từ nay về sau, chúng ta cắt đứt ân nghĩa, không còn là anh em nữa.

"Nể tình anh vẫn là người họ Hoắc, tôi cho anh mấy chữ, tự giải quyết cho tốt."

Hoắc Vân Thâm nói xong lời này thì đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

Bây giờ, anh đã hoàn toàn nhìn rõ con người của Hoắc Cảnh Đường, anh sẽ không có ngu ngốc tới mức lại sai lầm mà tin tưởng anh ta nữa, càng không để cho anh ta có cơ hội hại mình.

Bỏ đi Vân Hải không phải là thất bại với Hoắc Vân Thâm, mà có ý nghĩa là một lần nữa mở ra một hành trình mới.

Anh biết với năng lực của mình có thể sáng lập ra một "Vân Hải" mới.

Lần này, anh sẽ chỉ chiến đấu vì Hứa Hi Ngôn.

Từ nay về sau, giữa anh và Hoắc Cảnh Đường nước sông không phạm nước giếng, nếu như anh ta cố tình xâm phạm, anh tuyệt đối sẽ không nương tay nữa.

Hươu chết về tay ai thì phải chờ sau này mới biết được!

Bỏ qua Vân Hải, Hoắc Vân Thâm cảm thấy rất nhẹ nhõm, mấy ngày tiếp theo, tâm trạng anh vô cùng khoan khoái, bởi vì mỗi ngày đều có Hứa Hi Ngôn chăm sóc.

Cô coi anh thành bệnh nhân cao cấp, phục vụ chu đáo, chuyện gì cũng không từ chối.

Mỗi ngày Hoắc Vân Thâm đều đi thăm cha và ông nội ở bệnh viện. May mắn thay, tình hình sức khỏe của ông nội đã dần tốt hơn, đã ra viện về nhà.

Mà cha của anh cũng đã tỉnh lại, được chuyển vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Cha mẹ người thân còn chưa biết chuyện Vân Hải đã đổi chủ. Hoắc Vân Thâm đã căn dặn mọi người, không cho bất kỳ kẻ nào tiết lộ tin tức ra, đề phòng bọn họ lại bị đả kích.

Trong thời gian này, Trần Vân Lộ luôn ở trong bệnh viện, tâm tư và sức lực đều mệt mỏi, tiều tụy, cũng gầy đi rất nhiều.

May mà mấy cô con gái của bà đều trở về, thay phiên nhau tới chăm sóc. Bởi vì tình hình cơ thể của con trai đặc biệt, bà không muốn anh phải chịu vất vả thêm.

"Vân Thâm, con cứ về nghỉ đi, mấy chị con cũng sắp đến rồi, con không cần phải tới đây đâu."

Vết thương ở lòng bàn tay và đầu gối của Hoắc Vân Thâm đã tốt hơn rất nhiều, vết thương đã khép lại, không có gì đáng ngại. Là người con trai duy nhất trong nhà, anh không thể bỏ việc chăm sóc cha cho người khác được.

Anh tới đưa cơm cho mẹ và dặn bà: "Mẹ, mẹ nhanh ăn cơm đi, ở đây có con trông rồi."

"Được, hôm nay con mang cho mẹ món gì ngon vậy?"

Trần Vân Lộ mở cặp lồng giữ nhiệt ra liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng bên trong.

"Con tiện mua thôi, mẹ cố ăn vậy."

Hoắc Vân Thâm không nói là Hứa Hi Ngôn làm, bởi vì Hứa Hi Ngôn không cho anh nói.

Với tình hình lúc này, Hứa Hi Ngôn nấu cơm cho cha mẹ anh ăn không phải vì lấy lòng, mà vì muốn giúp Hoắc Vân Thâm, cố gắng góp một phần sức lực nhỏ bé.

"Ái chà, mấy món này thật sự không tệ đâu, đây là do đầu bếp ở đâu nấu vậy?"

Trần Vân Lộ vừa ăn vừa hết lời khen ngợi.

Dù bình thường vốn ăn quen đồ ngon vật lạ, bà cũng hiếm khi được ăn món ngon mà lại tươi như vậy.

Nhìn kỹ thuật cắt tỉa và màu sắc thức ăn, bà đoán chắc chắn không phải là nhà hàng bình thường làm.

Hoắc Vân Thâm cười nhạt nói: "Một quán ăn tư nhân nhỏ thôi, người nấu cơm chính là một nữ đầu bếp xinh đẹp."

"Ồ, không chỉ đẹp, nấu cơm còn ngon như vậy sao? Thật đúng là hiếm thấy."

"Mẹ, nếu như mẹ thích ăn ở quán này, về sau con lấy đầu bếp xinh đẹp kia về nhà nhé?"

Hoắc Vân Thâm nửa đùa nửa thật thử dò xét.

Ánh mắt Trần Vân Lộ lập tức sáng lên, hiếm khi con trai mới chủ động nói muốn cưới ai, bà không suy nghĩ mà liền đồng ý: "Được, chỉ cần đối phương có gia thế trong sạch, là một cô gái tốt thì mẹ sẽ đồng ý."

Vẻ mặt Hoắc Vân Thâm cực kỳ nghiêm túc: "Đây là mẹ tự mình nói đồng ý, ba có thể làm chứng cho con đấy."