Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 423: Mớm cho anh bằng miệng




Editor: Nguyetmai

Cô đứng cách anh khoảng vài mét, gió lạnh thổi bay mái tóc cô, che đi nửa gương mặt, không thể nhìn rõ được những đau thương che giấu dưới đáy mắt ấy.

Anh phải trả lời cô như thế nào đây?

Trái tim anh bị nghẹn lại, thổ lộ nỗi lòng không phải sở trường của anh.

Vì sự chần chờ của anh, trong đôi mắt Hứa Hi Ngôn lóe lên một tia mất mát, cô không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi quay người đi.

Nhìn thấy bóng lưng của cô dần biến mất, cảm xúc của Hoắc Vân Thâm hoàn toàn mất khống chế, anh đau khổ hét to, Cảnh Hi, em đừng đi...

"Cảnh Hi, em đừng đi!"

"Em rất quan trọng!"

"Không có em, anh cũng không thể sống tiếp được nữa, Cảnh Hi..."

Hoắc Vân Thâm gọi tên Hứa Hi Ngôn, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, trái tim vẫn vô cùng hồi hộp, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đập vào mắt là bóng tối vô biên, sự sợ hãi trong lòng anh gần như tới cực điểm, giọng hơi nghẹn lại: "Cảnh Hi, đừng rời xa anh..."

"Tách", đèn sáng, cả căn phòng sáng như ban ngày.

Hoắc Vân Thâm híp mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng mãnh liệt anh liền quay đầu lại, nhìn thấy cô gái mảnh mai đang đứng gần công tắc trên vách tường đang mỉm cười nhìn anh.

Cô ấy chưa đi?

Hoắc Vân Thâm lau đi khóe mắt ươn ướt, đè nén cảm giác kích động và vui mừng trong lòng: "Cảnh Hi, em chưa đi sao?"

"Em đi đâu? Đây là nhà của em mà."

Cô cũng ngủ thiếp đi, ban nãy đã bị tiếng nỉ non của anh đánh thức, đoán có thể anh đang gặp ác mộng nên cô liền dậy sờ soạng bật đèn.

Cô chậm rãi đi tới đến trước mặt anh, cười hỏi: "Anh Hoắc, ban nãy anh nói gì? Có thể lặp lại lần nữa được không?"

"..."

Ý thức của Hoắc Vân Thâm đã trở lại, anh vẫn còn nhớ những câu đối thoại trong giấc mộng ban nãy và cả những lời bản thân đã hét lên khi lao về phía bóng lưng của cô.

Đó chỉ là mấy lời nói mớ vô thức trong giấc mơ, giờ bảo anh nói trước mặt cô, sao anh nói ra thành lời được chứ?

"Cái gì? Ban nãy anh đã nói gì?"

Anh bắt đầu giả ngốc.

Hứa Hi Ngôn dựa vào thành bên cạnh anh, hai tay chống dưới cằm, đôi mắt to trong veo như nước liếc nhìn anh, cố ý nói.

"Anh không nhớ à? Ban nãy trong giấc mơ anh đã gọi to tên em, còn bảo em đừng rời xa anh, anh nói em rất quan trọng, không có em anh cũng không sống nổi."

Hứa Hi Ngôn thật sự hối hận vì đã không ghi âm, giờ sẽ mở cho anh tự nghe thử bản thân đã nói những gì.

Trong lòng cô rất vui, cho dù chỉ là những lời nói mớ nhưng có thể nghe thấy anh nói ra những lời quan tâm đến cô như vậy, dù có chết cũng đáng.

"..." Gương mặt Hoắc Vân Thâm nóng lên, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, đến nằm mơ cũng gọi tên người ta, đúng là mất mặt quá.

"Hahaha, em đùa đấy."

Nể tình anh, Hứa Hi Ngôn không trêu anh nữa, dùng câu "nói đùa" để hóa giải sự xấu hổ của anh.

"Không, anh không nói đùa!"

Đó là những lời thật lòng của anh, sao có thể là nói đùa được?

"Haha, em biết rồi. Nếu anh đã dậy rồi thì để em đi hâm nóng đồ ăn chuẩn bị ăn cơm thôi."

Mặt Hứa Hi Ngôn mang theo ý cười đứng dậy đi vào nhà bếp.

Không lâu sau, bữa trưa đổi thành bữa tối đã được dọn lên bàn, Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm đi vào nhà bếp ăn cơm.

Hứa Hi Ngôn xới một bát cơm, gắp thức ăn chuẩn bị đút cho anh, Hoắc Vân Thâm không nghĩ ra, nói: "Để anh tự làm."

"Tay anh có thể cầm được đũa sao?" Hứa Hi Ngôn cười tủm tỉm hỏi.

"Á..."

Hoắc Vân Thâm cúi đầu nhìn hai cái "bánh chưng" của mình, đúng là không tiện cầm đũa thật.

"Để em đút cho anh ăn nhé!"

Hứa Hi Ngôn không nói thêm gì, đổi sang thành thìa, xúc một miếng cơm và đồ ăn đưa đến bên miệng anh.

Thấy anh không há miệng, Hứa Hi Ngôn nói: "Đừng ngại nữa, anh không muốn em dùng thìa, chẳng lẽ anh muốn em đút thẳng cho anh bằng miệng sao?"

...