Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 42: Rõ ràng là cố tình kiếm chuyện




Tiết NhãĐình khoanh tay, lông mày nhướng lên, có thể thấy được trong lòng cô ta rất khó chịu.

"Lỡ giặt xong làm hỏng đồ luôn thì sao đây? Cô tưởng tôi thiếu mấy chục tệ tiền giặt ủi của côà? Quần áo của tôi làđồ có số lượng giới hạn, cô phải bồi thường quần áo cho tôi, biết chưa?"

Do Tiết NhãĐình hung hăng lấn át, nên hai người cãi cọ cũng khiến không ít người bu lại xung quanh hóng chuyện.

Thấy Tiết NhãĐình yêu cầu bồi thường, Hứa Hi Ngôn hỏi: "Quần áo của cô giá bao nhiêu?"

"Nói ra sợ dọa chết cô."

Thấy Hứa Hi Ngôn ăn mặc quê mùa cục mịch, cô ta có vẻ rất xem thường: "Một trăm ngàn, cô bồi thường nổi không? Loại phụ nữăn mặc hai lúa quê mùa như cô, chắc cảđời cũng không mua nổi đồđắt như vậy đâu!"

Hứa Hi Ngôn cũng không đến nỗi quê mùa như lời cô ta nói, chẳng qua là do sáng giờ bôn ba khắp nơi không ngừng nghỉ nên đầu tóc cô có hơi bù xù, quần áo bẩn cũng chưa kịp thay. Vì vậy, nên nhìn cô cũng có vẻ không hợp với phòng đấu giá hạng sang như Hồng Diệp cho lắm.

Bây giờ côđang rất vội, thế màđối phương lại cứ cố tình kiếm chuyện.

Để khỏi bị Tiết NhãĐình làm phiền thêm, Hứa Hi Ngôn mở khóa kéo túi xách ra, ném xuống dưới chân Tiết NhãĐình: "Không phải chỉ là một trăm ngàn hay sao? Tôi mua bộđồ côđang mặc."

Túi xách rơi xuống đất, mấy cọc tiền sắp xếp gọn gàng rớt ra ngoài, mà số tiền trong túi vẫn còn lại không ít. Chỉ cần nhìn sơ qua là biết trong đó có trên cả trăm ngàn.

Tiết NhãĐình sững sờ, có lẽ cô ta không ngờ một người có dáng vẻ thường thường như Hứa Hi Ngôn mà lại đem theo nhiều tiền như vậy. Bây giờ bị người ta lấy tiền đập vào mặt khiến cô ta sượng người, không biết giấu mặt đi đâu.

Hứa Hi Ngôn cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. Côđứng giữa mọi người, mỉm cười nói:

"Mọi người ởđây đều nghe thấy hết rồi chứ! Quần áo trên người cô gái này khoảng một trăm ngàn, cô ta nói tôi không mua nổi nhưng tôi đã lấy đủ tiền ra rồi. Vậy bây giờ bộđồ trên người cô ta đã thuộc về tôi, có phải hay không?"

Nhóm quần chúng hóng hớt đều phụ họa theo: "Đúng! Đúng đúng đúng! Trả một trăm ngàn, đương nhiên quần áo đã là của cô rồi."

Hứa Hi Ngôn lại nhìn sang cô gái kia, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Cô gìơi, chắc cô nghe rồi chứ? Tôi đã trả tiền, quần áo tôi cũng mua luôn rồi, phiền cô cởi đồ ra cho tôi. Giờ cởi luôn đi."

Mấy người bên cạnh cũng hô theo: "Cởi đi! Cởi đi! Cởi đi..."

"Cô... Cái cô này hiếp người quáđáng..."

Hứa Hi Ngôn làm như vậy khiến Tiết NhãĐình tức điên lên, giận đến mức giậm chân. Sao cô ta có thểđứng trước mặt mọi người mà cởi quần áo đưa cho Hứa Hi Ngôn được chứ?

Lúc này, một người ăn mặc sang trọng đi đến đứng bên cạnh Tiết NhãĐình, lên tiếng hỏi: "Đình Đình, xảy ra chuyện gì thế?"

Tiết NhãĐình thấy cha mình đến, uất ức gọi một tiếng "ba" rồi vừa khóc nức nở vừa kể lại mọi chuyện cho ông ta nghe.

Tiết Tranh Vanh nghe xong cũng thấy đây không phải là chuyện gì lớn. Ông ta biết rõ, chẳng qua do tính tình của con gái cưng nhà mình nóng nảy, cậy thế hiếp người nên cũng không thể biện minh gì. Ông ta chỉ nói mấy tiếng "Hiểu lầm" rồi kéo con gái mình đi mất.

"Đình Đình, đừng khóc nữa. Lát nữa ba mua quần áo mới cho con, nhé? Đi thôi, không phải con ưng ý một cây đàn violon sao? Ba sẽ mua cho con."

Tiết Tranh Vanh dỗ dành con gái, hai người cùng đi vào phòng đấu giá.

Sau khi hai cha con họ rời đi, có vài người bắt đầu bàn tán.

"Cô gái lúc nãy không phải là nữ thần violon Tiết NhãĐình đang nổi gần đây sao?"

"Nghe cô nói tôi cũng thấy giống giống đó, bảo sao tôi cứ thấy cô ta quen quen! Người thật còn xinh hơn cả trong ảnh nữa, cóđiều tính cách đúng là khó chiều."

"Ôi, thiên kim tiểu thư nhà giàu mà, mấy ai không mắc bệnh công chúa chứ?"

"Tôi từng nghe đại hội âm nhạc của cô ta rồi, đàn cũng không tệ lắm. Hình như tháng sau cô ta có biểu diễn ở trung tâm nghệ thuật Bái Kinh đó."

...

Thông qua tiếng bàn tán của những người này, Hứa Hi Ngôn nắm được một vài thông tin...