Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 399: Thầm lặng li hôn không một dấu hiệu báo trước




Editor: Nguyetmai

Anh có bao giờ nhớ tới cô như cô vẫn nhớ anh không?

Đêm khuya, Hứa Hi Ngôn tựa vào giường, nghĩ đến ở trong game hai người bọn họ vẫn là vợ chồng. Cô có thể gửi tin nhắn cho anh, đúng không?

Thế nhưng vừa đăng nhập vào game, cô đã lập tức nhận được yêu cầu "Li hôn" từ Vân Khinh. Giây phút đó, cô cảm thấy hoàn toàn sụp đổ.

Nhìn xem, quả nhiên từ trước đến nay anh chưa từng để ý đến cô, vẫn luôn là tình cảm đơn phương hão huyền của mình cô mà thôi. Thậm chí đến quan hệ trong game anh cũng muốn cắt đứt sạch sẽ.

Hứa Hi Ngôn cảm thấy chua xót vô cùng, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Cô khóc nhiều đến nỗi chẳng thể nào lau sạch được nước mắt.

Cô nâng ngón tay run rẩy của mình lên, cuối cùng cũng ấn vào nút "Đồng ý".

Không đồng ý thì cô còn có thể làm thế nào được?

Cô có tư cách gì độc chiếm lấy vị trí bên cạnh anh trong game chứ?

"Công Tử Yêu Dã và Vân Khinh đã li hôn."

Tin tức này vừa được hệ thống thông báo ra thì gần như toàn bộ máy chủ đều bùng nổ. Rất nhiều người chơi gửi tin nhắn hỏi chuyện gì đang xảy ra?

Có lẽ trong mắt bọn họ đại thần đứng đầu và đứng thứ ba bảng xếp hạng là cặp đôi tương xứng nhất. Cặp đôi đẹp như tiên đồng ngọc nữ đáng lẽ phải đi cùng nhau đến cuối đời mới đúng, vậy mà lại thầm lặng li hôn không một dấu hiệu báo trước nào.

Dường như đám cưới linh đình của Công Tử Yêu Dã và Vân Khinh mới diễn ra ngày hôm qua, nhưng chớp mắt một cái hai người bọn họ đã mỗi người một ngả

Tựa hồ tất cả đều đang báo hiệu rằng giữa cô và Hoắc Vân Thâm chỉ có duyên mà không có phận.

Hứa Hi Ngôn khóc như đứt từng khúc ruột, nỗi đau trong lòng không thể nào tả xiết.

Tuy rằng cô chưa hề chính thức tỏ tình với anh, cô và anh cũng chưa chính thức bắt đầu nhưng cô vẫn cảm thấy thật sự đau khổ.

Cảm giác của cô lúc này như thể vừa mất đi người mình yêu thương không nỡ rời xa nhất. Tim cô vừa trống rỗng vừa đau đớn, đau đến nỗi không thở được.

Cảm giác thất tình này hoàn toàn khác với cảm giác thất tình mà năm xưa Sở Vũ Hách phản bội cô gây ra. Lần thất tình đó khiến cô căm hận nhiều hơn, còn cô bây giờ, ngoài đau thương ra vẫn chỉ là thương đau mà thôi.

Cô tốn mất năm năm mới có thể bước ra khỏi sự đau thương do Sở Vũ Hách phản bội đem lại. Mãi cho đến khi yêu Hoắc Vân Thâm, tình yêu của cô mới đâm chồi nảy lộc trở lại.

Người đàn ông này đã bám rễ chặt trong tâm tưởng và linh hồn của cô, muốn quên đi anh chẳng khác nào rút tủy gọt xương.

Không có Hoắc Vân Thâm, trái tim cô đều trống rỗng. Anh đi mang theo tất cả tình yêu của cô.

Nếu không phải là anh, cô cũng không biết tương lai mình còn có thể tiếp tục dũng cảm đối diện với tình yêu hay không.

Hứa Hi Ngôn khóc rất lâu, khóc đến nỗi trời đất u ám. Sau đó, có lẽ cô đã khóc quá mệt nên thiếp đi.

Sắc trời vừa tối thì cô cũng bắt đầu sốt cao, sốt đến nỗi vô tri vô giác. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, dường như nhìn thấy Hoắc Vân Thâm.

Xem ra đúng thật là mình sốt không nhẹ, nếu không thì sao có thể xuất hiện ảo giác như thế này chứ?

"Cảnh Hi… Cảnh Hi…"

Không chỉ có ảo giác mà còn là những âm thanh mơ hồ nữa.

Hứa Hi Ngôn giơ tay lên muốn nắm lấy Hoắc Vân Thâm nhưng cánh tay lại mềm nhũn lại buông thõng xuống, không bắt gì cả.

Thấy chưa, đúng thật là ảo giác, là âm thanh mơ hồ mà!

Làm sao anh có thể ở đây được?

Hoắc Vân Thâm lo lắng nhìn Hứa Hi Ngôn đang nằm trên giường. Cô sốt cao đến nỗi thần trí mơ hồ, gương mặt đỏ bừng, hàng mi ướt đẫm còn đôi mắt thì đỏ ngầu.

Buổi chiều anh bảo Dịch Tiêu tìm hiểu mới biết được hôm nay Hứa Hi Ngôn xin phép nghỉ bệnh không tới đoàn phim.

Lúc anh tìm thấy cô trong phòng khách căn hộ 102 thì cô đã sốt rất cao rồi.

Anh gọi tên cô mà cũng không thấy cô trả lời.

Hoắc Vân Thâm ngồi trên xe lăn, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Vốn dĩ chính anh cũng cần có người chăm sóc nhưng bây giờ vẫn dốc hết những gì mình có thể để chăm sóc cho Hứa Hi Ngôn.

Trước tiên, anh lấy túi chườm lạnh đặt lên trán cô, giúp cô hạ nhiệt bằng phương pháp vật lí. Sau đó, anh lại trở về căn hộ 101 để lấy thuốc hạ sốt.

Anh tìm được thuốc xong thì bón cho cô uống bằng muỗng nhưng cô không thể uống được. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể đỡ sau đầu của cô rồi bón thuốc cho cô bằng miệng của mình.