Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 397: Chắc là nhận nhầm rồi




Editor: Nguyetmai

Anh Bảo lập tức phản ứng lại: "Bé Hi, ông cố nội tưởng con là mẹ."

"Ừm, chắc là ông cố nội nhận nhầm rồi."

Ông cụ đúng là đã nhận nhầm, trong giây lát tỉnh táo ngắn ngủi ông đã nhìn thấy hình ảnh Hứa Hi Ngôn còn bé trong ký ức, ông lại nói: "Ngôn Ngôn, hôm nay không đi nhà trẻ à?"

Anh Bảo rất phối hợp, tự nhiên đóng vai mẹ mình khi còn bé, trả lời ông cố: "Vâng ạ, ông cố, hôm nay cháu không đi học."

"Có phải ba cháu lại đánh cháu rồi không? Cho ông nội xem nào, cháu có bị thương không? Lòng bàn tay có đau không?"

Anh Bảo không hiểu, mặt mày vô cùng nghi hoặc nhìn ông cụ.

Hứa Hi Ngôn đứng bên nghe ông nội nói vậy, khóe mắt cay cay, ngay lập tức hốc mắt đã ướt đẫm.

Một câu nói của ông cụ có thể dễ dàng gợi lại quãng thời gian đau buồn của Hứa Hi Ngôn lúc còn nhỏ.

Cô nhớ có lần, Hứa Tấn Sơn uống say về đến nhà, nhìn thấy Hứa Hi Ngôn mân mê một khung hình, đó là di ảnh của Cảnh Như Nguyệt.

Hứa Tấn Sơn không muốn nhìn thấy bất kỳ đồ vật gì liên quan đến Cảnh Như Nguyệt, chỉ cần nhìn thấy là ông ta sẽ chột dạ, sợ hãi. Ông ta lập tức cướp khung hình, ném nó vỡ nát.

Hứa Hi Ngôn nhìn thấy di ảnh của mẹ rơi vỡ, quỳ xuống đất nhặt nhưng Hứa Tấn Sơn lại giẫm mạnh lên mu bàn tay cô, cáu kỉnh mắng: "Không được đụng đến đồ của con đàn bà đó, có nghe thấy không?"

Mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay làm Hứa Hi Ngôn đau điếng, Hứa Tấn Sơn chỉ hơi nhấn mạnh một chút, những mảnh thủy tinh kia đã đâm sâu hơn vào lòng bàn tay cô.

Nhưng cô không để ý đến nỗi đau đớn trong lòng bàn tay, chỉ cố gắng đẩy chân Hứa Tấn Sơn ra: "Đây là đồ của mẹ!"

"Tao cho mày nhặt này! Cho mày nhặt này!"

Hứa Tấn Sơn như phát điên, xách áo Hứa Hi Ngôn, túm chặt lấy cô, tát mạnh vào mặt cô.

Sau khi đánh vào mặt xong, ông ta lại vứt cô xuống đất, lấy chân đạp mạnh, giống như đang đạp một khúc gỗ chứ không phải một đứa trẻ.

Cho đến khi ông ta phát tiết xong cơn tức, Hứa Hi Ngôn đã máu me đầy người, ngất xỉu trên mặt đất không nhúc nhích.

Ngày đó, nếu không có ông nội kịp thời phát hiện và cứu cô thì chắc cái mạng nhỏ của cô đã chẳng còn nữa rồi.

Trong phòng bệnh, ông cụ nắm lấy bàn tay nhỏ của Anh Bảo, nhìn lên mu bàn tay, lại nhìn cánh tay: "Nếu nó lại đánh cháu, cháu cứ mách ông nội, ông nội sẽ thay cháu dạy dỗ nó."

Anh Bảo hơi buồn bực vì hoàn toàn chẳng hiểu ông cố đang nói gì cả.

"Cháu chờ chút nhé, ông nội có để dành cho cháu loại kẹo cháu thích ăn nhất này."

Ông cụ nói xong bắt đầu đưa tay vào túi tìm kẹo, nhưng thời Hứa Hi Ngôn còn học mẫu giáo mới có kẹo để dành chứ bây giờ thì tìm đâu ra?

Ông cụ tìm khắp các túi mà chẳng thấy kẹo để dành cho cháu gái đâu, miệng cứ lẩm bẩm: "Đâu mất rồi? Sao lại không thấy nhỉ, đã để dành cho cháu gái mình rồi mà..."

Trong lòng Hứa Hi Ngôn rất xót xa, ông nội đã mất trí đến mức này rồi vẫn không quên bảo vệ cô, yêu thương cô.

Những ngày tháng đen tối sống không bằng chết đó, nếu không có ông nội cho cô chút ấm áp này, cô đã không thể chịu đựng nổi từ lâu rồi.

Ông nội à, ông phải mau khỏe lại nhé, được không ông?

Ông phải để cháu gái được báo hiếu với ông, giúp ông được sống những ngày tháng vui vẻ chứ!

Hứa Hi Ngôn thật sự không thể nghe tiếp được nữa, cô che miệng quay người chạy ra khỏi phòng bệnh, nếu nghe nữa, có lẽ cô sẽ khóc to lên mất.

Anh Bảo thấy bộ dạng ông cụ lo lắng vì không tìm thấy kẹo, cô bé liền lấy trong túi của mình hai viên kẹo, mở lòng bàn tay ra cho ông cố nhìn: "Ông cố, ông đừng tìm nữa, ông đưa kẹo cho cháu rồi đây này!"

"À, vậy được." Ông cụ không lo lắng nữa, cười gật đầu.

Anh Bảo bóc một viên kẹo ra, nhét kẹo vào miệng ông cụ: "Ông cố, ông cũng nếm thử một viên xem có ngọt không?"

Ông cụ ăn kẹo, không ngừng nói: "Ngọt, ngọt lắm."

"Hì hì..."

Anh Bảo vui vẻ nhảy nhót, giờ cuối cùng cô bé đã tin, ông cố của cô bé đúng là một người siêu đáng yêu.

Trong khi đó, Hứa Hi Ngôn không hề biết, cũng vào lúc này, trong chính bệnh viện này, Hoắc Vân Thâm đang đến đây để chụp CT.