Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 391: Sung sướng hành hạ bà già yêu quái




Editor: Nguyetmai

Hứa Hi Ngôn dừng bước lại, lặng lẽ liếc nhìn bà lão đang huyên thuyên, trong lòng cô cười lạnh.

Trước kia Hứa Hi Ngôn đã được nghe rất nhiều những lời chê trách kiểu này.

Bà già mờ mắt này, trước nay toàn coi thường mẹ con cô.

Cô ngẫm lại, thấy trong cuộc sống cực khổ hai chục năm qua của mình cũng có phần đóng góp không nhỏ của bà cụ.

Tuy nói kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp, nhưng Hứa Hi Ngôn thật sự không cách nào kính trọng được bà già này.

Cô chặn đường bà lão lại, cười nhạo nói: "Đúng vậy đấy bà nội, tôi đúng là kẻ chuyên gây rắc rối, là sao chổi trời sinh, tôi không bằng chị gái, không khéo léo được như chị ta, chỉ e cả đời này sẽ không học được cách sống cho tử tế."

Bà cụ tức giận trừng mắt nhìn cô: "Cái con bé này, mày nói chuyện tao đúng là chẳng muốn nghe. Mày nói mày đã cắt đứt quan hệ với người nhà này thì mày còn quay về làm gì?"

Hứa Hi Ngôn cười, cất to giọng nói với bà ta: "Về chẳng có việc gì cả, chỉ hỏi thăm con trai và con dâu bà một chút, tiện thể cũng hỏi thăm bà già sống dai này liệu khi nào mới đi gặp Diêm Vương đây?"

"..." Bà cụ Hứa suýt chút nữa thì tức đến hộc máu, ngón tay run rẩy chỉ về phía cô, sững sờ cả buổi không thốt được một chữ.

"Được rồi, chuyện nên làm tôi đã làm xong cả rồi, giờ tôi đưa ông nội đi."

Hứa Hi Ngôn đi lướt qua, bước về phía cầu thang.

Bà cụ Hứa lúc này mới kịp định hình, định đi vào thư phòng tìm con trai mách lẻo: "Đúng là không ra gì mà, Tấn Sơn, con mau đi xử lí cái con bé kia đi, nó đúng là làm phản rồi!"

Kết quả, bà cụ vừa vào nhà đã nhìn thấy hai người toàn thân bầm tím nằm trong vũng máu. Trời ơi! Hai người nằm trên đất chẳng phải con trai và con dâu mình sao?

Lúc Hứa Hi Ngôn bước xuống lầu thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng hét như heo bị chọc tiết: "Giết người rồi! Không xong rồi! Xảy ra án mạng rồi!"

Cô quay đầu lại nhìn, thấy bà cụ Hứa đã vứt bỏ cây gậy, kinh hãi chạy ra khỏi phòng đọc sách. Thấy Hứa Hi Ngôn vẫn chưa đi, bà cụ vừa đuổi theo vừa hét: "Cái con bé chết tiệt mày, mày đứng lại đó cho tao, mày đã làm gì bọn họ rồi?"

Hứa Hi Ngôn không thèm để ý mà đi thẳng xuống lầu.

Bà cụ Hứa đuổi theo, kết quả chân bước hụt cầu thang, cả người lăn như quả bóng da từ trên xuống dưới.

Mãi tới khi bà cụ đụng vào bức tường mới dừng lại, vừa khéo lăn đến bên chân Hứa Hi Ngôn.

Bà cụ nằm trên mặt đất, ngã khá mạnh, đau đến mức kêu hừ hừ, đưa tay muốn túm lấy mắt cá chân của Hứa Hi Ngôn, định nhờ cô giúp đỡ.

Hứa Hi Ngôn lui lại một bước, cười hì hì nói: "Ôi trời, bà à, có phải gần đây bà lại coi phim Châu Tinh Trì không? Ngay cả chiêu vô địch Phong Hỏa Luân bà cũng học rồi à? Xương cốt bà cũng cứng thật ấy, đúng là làm người ta nể phục. Tôi cảm thấy chắc chắn bà còn sống lâu hơn rùa, ít nhất còn có thể sống thêm năm trăm năm nữa, ghê gớm ghê gớm quá!

Bà cụ Hứa: "..."

"Được rồi, bà cứ từ từ tập, tôi phải đi đây."

Hứa Hi Ngôn không hề có ý giúp đỡ mà nhấc chân rời đi.

Đừng nói cô nhẫn tâm máu lạnh, đối đãi hạng người thế nào phải dùng trái tim thế đó.

Với những kẻ lòng dạ hiểm độc, gieo gió gặt bão, đáng băm vằm trăm mảnh, Hứa Hi Ngôn tuyệt đối sẽ không sinh lòng thương hại.

Ngoài cửa lớn nhà họ Hứa, Diệp Tầm đưa ông cụ Hứa chờ ở trong xe, sau khi Hứa Hi Ngôn lên xe, anh ta liền nổ máy.

Ông cụ Hứa ở trong xe khá bực bội và lo lắng. Ông cụ muốn xuống xe, không ngừng đập tay lên cửa xe.

Hứa Hi Ngôn nắm chặt tay ông cụ, dỗ như dỗ trẻ con: "Ông nội, Ngôn Ngôn đưa ông đi khám bệnh, ông phải ngoan, không được đập cửa nữa."

Ông cụ dường như đã nghe hiểu, không giãy giụa nữa. Hứa Hi Ngôn nhìn dáng vẻ tiều tụy của ông cụ, trong lòng vô cùng chua xót.

Mặc dù cô biết mình và nhà họ Hứa không có quan hệ máu mủ, ông nội cũng không phải ông nội ruột của cô, nhưng cô vẫn không thể mặc kệ ông được.