Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 363: Vô cùng ý nghĩa




Translator: Nguyetmai

Điều này lại vừa đúng với ý của Hứa Hi Ngôn, cô cũng muốn ở một mình với Hoắc Vân Thâm: "Không cần vội, tôi đi cùng anh, lúc trước tôi từng sống ở nước E mấy năm, tôi có thể làm hướng dẫn viên cho anh."

"Được. Làm phiền Hướng dẫn viên Hứa rồi."

"Hì hì, không cần khách sáo."

Vì vậy, cả đoàn đi trước, chỉ còn hai người bọn họ ở lại. Vì muốn ở riêng cùng Hứa Hi Ngôn, Hoắc Vân Thâm cũng cho Dịch Tiêu và đám vệ sĩ rời đi.

Tạm thời anh không cần vệ sĩ, bởi vì trấn nhỏ Likee phát triển kinh tế chủ yếu từ khách du lịch, từ trước đến nay ở đây vẫn vô cùng bình yên, an ninh trật tự rất tốt.

Hứa Hi Ngôn đẩy xe lăn của Hoắc Vân Thâm đi dạo trong trấn nhỏ Likee, bọn họ đi tới một khu chợ đông đúc, náo nhiệt.

Đang ở nước khác, bọn họ lại đeo kính râm, mặc trang phục bình thường nên không lo bị người khác nhận ra.

Trong chợ bán đủ thứ, những vật nhỏ này đều mang theo những nét đặc trưng của nước E. Trên đường đi, Hứa Hi Ngôn chọn lựa một vài thứ đặc biệt để mang về nước làm quà tặng cho người thân và bạn bè.

Khi đi ngang qua một xưởng gốm sứ, Hứa Hi Ngôn đột nhiên tâm huyết dâng trào đẩy Hoắc Vân Thâm đi tới và nói: "Anh Hoắc, ở đây có thể tự tay DIY* đồ gốm sứ đấy, hay là chúng ta tới làm một vật để kỷ niệm đi!"

(*) DIY: Do it yourself – Tự mình làm

"Được!"

Hoắc Vân Thâm vui vẻ đồng ý.

Không quan tâm Hứa Hi Ngôn yêu cầu gì, anh đều sẽ thỏa mãn cô, thuận theo cô, bởi vì anh quý trọng từng giây từng phút khi ở cùng với cô.

Bất kể làm gì, anh đều cảm thấy rất vui vẻ, vô cùng ý nghĩa.

Sau khi Hứa Hi Ngôn vào cửa hàng và dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện với chủ xưởng, anh ta mời bọn họ vào trong xưởng, chuẩn bị cho bọn họ ít nguyên liệu để làm gốm sứ.

Chủ xưởng rất tốt bụng, cung cấp cho bọn họ đủ các loại hình dáng kiểu cách, có thể làm bình, lọ hoặc chén, tùy bọn họ lựa chọn.

Sau khi làm quen với các bước cần thiết, Hứa Hi Ngôn bắt đầu làm, Hoắc Vân Thâm cầm lấy một miếng đất sét và hỏi cô: "Cảnh Hi, em định làm gì?"

"Tôi làm đồ tặng cho anh được không?"

"Tôi rất vinh hạnh."

Trong lòng Hoắc Vân Thâm rất ngạc nhiên, có lẽ anh không ngờ Hứa Hi Ngôn sẽ làm đồ cho mình.

Hứa Hi Ngôn ngước mắt nhìn anh mỉm cười: "Nhưng anh đừng chê tôi làm khó coi đấy."

"Không có đâu." Hoắc Vân Thâm cũng định làm cho cô một cái: "Tôi cũng làm một cái và đổi với em, em cũng không được chê xấu đấy."

"Ha ha, được."

Mỗi người bắt đầu làm đồ của mình, đó đều là những vật nhỏ nên không tốn quá nhiều thời gian, sau khi làm xong, bọn họ giao đồ cho chủ xưởng đi nung.

Sau khi nung xong, bọn họ lần lượt tô màu rồi quét lên một lớp men màu trơn bóng.

"Tôi làm xong rồi, tặng anh này!"

Hứa Hi Ngôn dùng một sợi dây màu đen treo mặt dây chuyền và đưa cho Hoắc Vân Thâm, anh nhận rồi nhìn kỹ, thấy đó là một vật màu trắng có điểm một ít màu xanh nhạt.

Nhưng anh không nhìn ra được cụ thể nó là cái gì, nên không nhịn được hỏi: "Đây là cái gì?"

"Anh không nhìn ra được sao?"

Hứa Hi Ngôn lại gần và giải thích giúp anh: "Tôi làm một đám mây, giờ anh đã nhìn ra chưa? Là Nghịch Vân (đám mây bị ngược)."

"..." Được rồi, quả nhiên là ngược thật!

Sau khi nghe cô giải thích như vậy, bây giờ Hoắc Vân Thâm nhìn lại thì cảm thấy nó đúng là có vài phần giống đám mây thật.

Anh vui mừng nhận lấy món quà và đeo vào trên cổ, sau đó đưa đồ mình làm được cho cô: "Cái này cho em."

"Anh làm... một đôi xúc xắc à?"

Hứa Hi Ngôn phát hiện ra anh làm một vòng tay, phía trên treo một đôi xúc xắc nhỏ màu trắng đáng yêu.

Anh làm rất khéo, phía trên có mấy điểm màu đỏ trông không khác gì xúc xắc thật.

"Ừ."

Hoắc Vân Thâm không hề giải thích vì sao anh làm xúc xắc.

"Được đấy, trông y như thật, về sau nếu như tôi học được cách đánh mạt chược sẽ dùng cái này làm xúc xắc."

Hứa Hi Ngôn chỉ cảm thấy chơi rất vui nên cũng không quá chú ý tới ý nghĩa trong đó.