Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 341: Cô gái đầu tiên đưa về nhà




Editor: Nguyetmai

Hoắc Chấn đưa ông cụ Hoắc về phòng, rồi nhanh chóng đi tìm bà vợ Trần Vân Lộ của ông. Con trai đưa bạn gái về nhà, tin tức lớn tày trời như thế sao có thể không nói cho bà ấy biết đầu tiên chứ.

Bên ngoài, Hứa Hi Ngôn mặc một bộ đồ trắng, gọn gàng sạch sẽ xuất hiện trong nhà họ Hoắc, khi cô đẩy Hoắc Vân Thâm vào trong sân, thu hút không ít người giúp việc vây lại xem.

"Anh Hoắc, anh nhìn ánh mắt của những người họ xem, không phải bọn họ sẽ coi tôi là bạn gái của anh chứ?" Hứa Hi Ngôn đùa giỡn, nói.

"Ừm, cứ kệ bọn họ đi."

Bề ngoài Hoắc Vân Thâm tỏ ra rất dửng dưng nhưng trong lòng lại đang thầm nghĩ, sao lại không chứ? Em là cô gái đầu tiên tôi đưa về nhà, nhất định bọn họ sẽ cho rằng em là bạn gái của tôi.

Hoắc Vân Thâm từng nghĩ đến chuyện đưa Hứa Hi Ngôn về nhà rồi, nhưng vẫn không có lí do nào thích hợp cả, hôm nay lại vừa hay có thể mượn cơ hội ông nội đang bệnh, tiện thể đưa Hứa Hi Ngôn về nhà gặp mặt người lớn trong nhà.

Vào trong Mặc Hương Cư, Hoắc Vân Thâm hỏi quản gia tình hình của ông nội Hoắc trước rồi mới đưa Hứa Hi Ngôn vào trong nhà.

"Ôi trời… Ôi trời ơi…"

Sau khi Hoắc Vân Thâm đi vào trong nhà, nghe thấy tiếng ông nội nằm trên giường bệnh lầm bầm than thở, anh di chuyển xe lăn tiến lên, nhìn ông cụ: "Ông nội, ông có khỏe không?"

Ông nội Hoắc khó khăn quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Hoắc Vân Thâm, ông cụ vươn tay: "Vân Thâm…"

"Ông, cháu ở đây."

Hoắc Vân Thâm cầm tay ông nội, vẻ mặt đầy quan tâm.

Hoắc Tuân vừa tỏ vẻ ốm yếu, vừa nhìn xuyên qua phía sau Hoắc Vân Thâm, ông cụ nhìn thấy một cô gái mặc trang phục bác sĩ, cô gái đang im lặng đứng trước bàn tròn, khuôn mặt còn nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Ông cụ đã hiểu rồi, người cháu trai mình đưa về không phải là cô tiểu thư nhà họ Tiết kia, mà là một cô gái khác.

Cô gái này buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp trong sáng, gương mặt có nét như con lai, cô gái lẳng lặng đứng đó tựa như một đóa hoa loa kèn khí chất cao quý, dùng từ thiên thần áo trắng để hình dung về cô ấy hoàn toàn không quá.

Ấn tượng đầu tiên của ông cụ với cô rất tốt, có thể cho một trăm điểm. Sau khi thấy cô, ông cụ không nhịn được phải khen ánh mắt của cháu trai mình rất tốt, không hề thua kém mình năm xưa!

"Vân Thâm, cô gái này là…"

Hoắc Tuân vội vã muốn làm quen với cháu dâu tương lai.

"Cô ấy là Cảnh Hi, bác sĩ Cảnh."

Ông cụ Hoắc vừa nghe thấy họ này, lập tức đanh mặt lại, hỏi: "Cảnh nào thế? Cảnh trong Cảnh Hoa Đạc đó hả?"

"Đúng, cô ấy chính là cháu ngoại của bác sĩ Cảnh Hoa Đạc."

Hoắc Vân Thâm nghĩ rằng lấy tên Cảnh Hoa Đạc ra, nhất định ông nội sẽ càng tin tưởng hơn, nhưng mà, anh đã nhầm.

"Cháu ngoại của Cảnh Hoa Đạc sao?"

Hoắc Tuân quan sát cô gái trước mặt mình, dường như trên người cô còn có thể thấy được bóng dáng của Cảnh Hoa Đạc, trong lòng ông ấy đột nhiên xuất hiện vài phần bài xích, ông cụ lạnh lùng từ chối: "Nếu như là họ Cảnh thì ta không khám, mời cô ấy đi đi!"

"Ông nội…"

Hoắc Vân Thâm không rõ ông nội mình có chuyện gì, vì sao lại bài xích nhà họ Cảnh đến như vậy?"

"Lão khốn Cảnh Hoa Đạc ấy, dù ông đây có bị bệnh chết luôn cũng không mời lão ta đến khám! Bảo cô nhóc này về đi!"

Hoắc Tuân nghĩ đến chuyện Cảnh Hoa Đạc tranh giành Vân Mộng với mình năm xưa, trong lòng không thấy vui lắm.

Bởi vì cuối cùng Vân Mông lại gả cho ông cụ, nên ông cụ với Cảnh Hoa Đạc cũng nhất quyết không qua lại với nhau.

Sau rồi, Vân Mộng bệnh nặng, ông cụ xuống nước cúi gập người, cầu xin Cảnh Hoa Đạc khám bệnh cho bà nhưng Cảnh Hoa Đạc lại làm mình làm mẩy, tỏ ra mình không quan tâm.

Sau đó, Vân Mộng qua đời, Hoắc Tuân liền đổ hết trách nhiệm này lên đầu Cảnh Hoa Đạc.

Lúc này, nghe thấy người Hoắc Vân Thâm đưa về là cháu gái của Cảnh Hoa Đạc, trong lòng ông cụ vô cùng khó chịu, có nói gì cũng bắt Hứa Hi Ngôn phải đi.

Hoắc Vân Thâm không ngờ là ông nội lại đột nhiên trở tính, anh quay đầu lại nhìn Hứa Hi Ngôn, thấy hơi có lỗi: "Cảnh Hi, hay là em ra ngoài chờ tôi trước nhé?"