Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 338: Lí do hoàn hảo




Editor: Nguyetmai

"Anh biết đấy, anh ấy rất khó đối phó, tôi cần một chút..." Hứa Hi Ngôn hi vọng anh có thể cho cô chút thời gian để giải quyết mối quan hệ với Diệp Tầm.

Không đợi cô nói hết, anh đã gật đầu nói: "Ừ, được."

Đương nhiên anh bằng lòng chờ cô, không quan tâm là bao lâu, anh đều sẽ chờ cô.

Nhận được đáp án chắc chắn của anh, Hứa Hi Ngôn thấy rất hạnh phúc.

Cô biết, bây giờ cô còn chưa đủ xuất sắc, chưa đủ để xứng đôi với anh.

Cô thầm tự nhủ với mình, Hứa Hi Ngôn, mày phải cố gắng lên, một ngày nào đó, mày phải trở thành cô gái xuất sắc nhất, hoàn toàn chinh phục được nam thần. Phải làm cho anh ấy thích mày, si mê mày, cũng không thể rời khỏi mày.

...

Ngày hôm sau, sáng sớm Hứa Hi Ngôn đã làm đồ ăn sáng, cô cũng làm luôn cho Hoắc Vân Thâm một phần.

Cô vốn định đi qua "cửa thần kỳ" đưa cho anh, nhưng tiếng chuông cửa đã vang lên không ngừng. Vì thế, Hứa Hi Ngôn chỉ đành ra cửa ứng phó với Diệp Tầm trước.

"Nhị sư huynh, lần này anh tới nước Z không phải để thực hiện nhiệm vụ sao? Hay là anh đi làm nhiệm vụ trước đi!"

Diệp Tầm quay đầu lại, bỗng nhiên cong môi cười rất không đàng hoàng, giống như có ẩn ý khác: "Không sai, anh tới để làm nhiệm vụ, nhưng em biết nhiệm vụ lần này của anh là gì không?"

"Là gì vậy?" Hứa Hi Ngôn nhìn anh ta cười mà trong lòng thầm sợ hãi, mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.

"Nhiệm vụ của anh chính là… em! Ha ha ha..."

"..." Hứa Hi Ngôn hóa đá.

Người này không đi làm chuyện đứng đắn, đặc biệt chạy về để theo dõi cô à?

Bây giờ, cô chỉ quan tâm đến Hoắc Vân Thâm, nhưng Diệp Tầm cứ kè kè theo bên cạnh thì cô còn theo đuổi nam thần thế nào được?

Trên thực tế, Diệp Tầm thật sự nhận được nhiệm vụ mà đối tượng bảo vệ chính là Hứa Hi Ngôn.

Nhiệm vụ của JS lần này là do Tổng bộ JS trực tiếp truyền ra, gọi là mệnh lệnh bí mật cao cấp nhất.

Cảnh Chiến Nam là thủ lĩnh Quân đoàn Số 1, sau khi nhận được nhiệm vụ, ông mới phát hiện ra đối tượng được bảo vệ chính là cháu gái mình. Thế nên ông cố ý lựa chọn Ám Long đến đây thực hiện nhiệm vụ lần này.

Vì vậy Diệp Tầm đã có lí do hoàn mĩ để tới tìm Hứa Hi Ngôn.

Vì không cho Diệp Tầm trở thành kỳ đà cản mũi cản trở giữa cô và Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn dự định đưa Diệp Tầm đến nhà họ Cảnh, sau đó để cho con gái quấn lấy anh ta, như vậy không phải cô sẽ tự do sao?

Sau khi đã hạ quyết tâm, Hứa Hi Ngôn và Diệp Tầm cùng đi ra cửa.

Thật trùng hợp, Hứa Hi Ngôn và Diệp Tầm vừa ra cửa thì đúng lúc cửa phòng 101 bên cạnh mở ra, Hoắc Vân Thâm từ trong nhà đi ra.

Hứa Hi Ngôn nhìn thấy Hoắc Vân Thâm, liền chào hỏi theo thói quen: "A? Anh Hoắc, chào buổi sáng!"

Hoắc Vân Thâm quay đầu lại nhìn về phía bên này, phát hiện mới sáng sớm mà Diệp Tầm đã từ trong phòng của Hứa Hi Ngôn đi ra. Mắt anh lập tức tối lại, cảm giác giống như mình bị trúng một cú đấm nặng nề, ngực đau đớn.

Nhưng anh cố giả vờ biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, tự động lãng quên Diệp Tầm, khẽ cười nói với Hứa Hi Ngôn: "Chào buổi sáng, Cảnh Hi."

"Chào gì mà chào? Đi!" Diệp Tầm trừng mắt với Hoắc Vân Thâm và trực tiếp giơ cánh tay ra giữ vai của Hứa Hi Ngôn, dẫn cô rời đi, không cho cô và Hoắc Vân Thâm có cơ hội nói thêm gì nữa.

Sau khi bọn họ đi rồi, Hoắc Vân Thâm đấm mạnh một cái vào tay vịn xe lăn, trong lòng cảm thấy vô cùng cay đắng và chua xót.

Anh giận mình bất lực, giận mình chỉ có thể hoạt động giới hạn trong chiếc xe lăn này.

Nếu như anh có thể hoạt động bình thường giống như Diệp Tầm, anh cũng có thể ngang nhiên bảo vệ cô gái mình yêu, giữ cô trong phạm vi thế lực của mình.

Nhưng bây giờ, ngoại trừ nhìn cô bị người khác dẫn đi, anh cũng không làm được gì.

Vào lúc Hoắc Vân Thâm còn đang chán nản, bên tai lại nghe có những tiếng bước chân từ xa đi tới.

Anh ngẩng đầu và phát hiện ra Hứa Hi Ngôn quay trở lại, trong chớp mắt này dường như có ánh sáng chiếu vào trong đáy lòng buồn bã của anh.

Hoắc Vân Thâm lập tức ngồi thẳng lại, khôi phục vẻ mặt tươi tỉnh, rạng ngời của mình và mỉm cười: "Cảnh Hi, sao em quay lại vậy?"