Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 281: Thật sự có cảm giác rồi!




"Nếu có thể, tôi thực sự hy vọng có thể giao Công ty Giải trí Vân Hải cho anh ấy quản lí. Tôi tin rằng anh ấy có năng lực này, chỉ cần ông nội đồng ý nữa là được."

Hứa Hi Ngôn nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh của anh, hỏi: "Đây là lời thật lòng của anh sao?"

"Ừ. Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến việc tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Hoắc. Là do ông nội vô cùng coi trọng tôi, thế nên tôi không muốn làm cho ông phải thất vọng. Trong lòng tôi trước giờ luôn cảm thấy, nếu có thể để anh cả tiếp nhận Vân Hải thì có lẽ đó sẽ là một sự sắp xếp tốt nhất cho cả hai chúng tôi."

Cho dù Hoắc Vân Thâm không có Công ty Giải trí Vân Hải, tương lai không tiếp quản Tập đoàn Hoắc thị thì anh cũng có sự nghiệp của riêng mình.

Chỉ có điều, không ai biết được dưới thân phận ảnh đế, thân phận khác của anh là gì.

Hiện nay, anh không còn ước mong gì khác, chỉ hy vọng có thể cùng người mình yêu gặp nhau mỗi ngày, thế là đủ rồi.

Hứa Hi Ngôn nghe xong lời nói của anh, khẽ thở dài trong lòng.

Hoắc Vân Thâm luôn lấy Hoắc Cảnh Đường làm gương, sùng bái anh ta, tin tưởng anh ta, đồng ý đưa Vân Hải cho anh ta quản lí.

Thế nhưng ở sau lưng anh, Hoắc Cảnh Đường lại làm ra những hành động như vậy, thực sự là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

Trong tương lai, nếu có một ngày Hoắc Vân Thâm biết được bộ mặt thật của anh cả mình, liệu anh sẽ có phản ứng như thế nào?

"Ừ, anh nói không sai. Có lẽ anh thích hợp với màn ảnh rộng, thích hợp làm một ảnh đế sáng lấp lánh hơn."

Từ đầu đến cuối, Hứa Hi Ngôn luôn cho rằng với tài hoa và khả năng diễn xuất của Hoắc Vân Thâm, giới giải trí mất anh quả thực đã mất đi một thiên tài diễn xuất.

"Ảnh đế... Haiz... E rằng tôi không thể trở lại làm ảnh đế nữa rồi."

Hoắc Vân Thâm cúi đầu, hàng lông mi thật dài che khuất đôi mắt nên không thể nhìn thấy sự mất mát đang chất chứa nơi đáy mắt anh.

"Sao mà biết được?"

Cô đột nhiên đưa tay ra đặt lên đầu gối của anh, Hoắc Vân Thâm kinh ngạc ngước mắt lên.

Hứa Hi Ngôn lẳng lặng nhìn chăm chú vào người đàn ông này, nhìn đôi mắt hoa đào lóng lánh nước rồi xúc động nói:

"Anh Hoắc, anh cố gắng như vậy, tôi tin rằng ông trời chắc chắn sẽ quan tâm đến anh, để anh có thể sớm ngày đứng dậy. Tôi hy vọng có một ngày có thể nhìn thấy anh trở lại màn ảnh rộng."

"Em hy vọng tôi tiếp tục đóng phim?"

"Anh cũng có thể không đóng phim, tiếp tục viết nhạc cũng rất tốt mà. Anh là thiên tài đó biết không? Tài năng của anh tuyệt đối sẽ không bị mai một! Vàng ở đâu thì cũng sẽ phát sáng. Tôi tin rằng, một ngày nào đó anh có thể tự mình bước lên bục nhận giải trong lễ trao giải âm nhạc, nhận lấy vinh quang thuộc về mình."

Những câu nói này đều là lời thật lòng của Hứa Hi Ngôn.

Cô rất muốn nhìn thấy dáng vẻ anh mặc âu phục và bước đi, nhất định là đẹp trai không thể tả xiết.

Dưới cái tên Nghịch Vân, một thiên tài âm nhạc như anh đã sáng tác nhiều bài hát hay và kinh điển., nhưng mỗi lần đến lễ trao giải âm nhạc, anh đều chỉ có thể nhờ người khác lên bục nhận thưởng giúp.

Hứa Hi Ngôn thật lòng hy vọng có một ngày, cô có thể cùng anh lên đài, nhận lấy vinh dự vốn thuộc về anh.

"..."

Hoắc Vân Thâm sững người, không chỉ vì lời nói từ tận đáy lòng của cô, mà còn vì cử chỉ của Hứa Hi Ngôn.

Anh không thể tin được mà cúi đầu, nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn và trắng như ngọc đang đặt trên đầu gối của mình.

Lúc nãy cô đột nhiên sờ vào đầu gối của anh, hình như anh cảm nhận được một cảm giác ấm áp. Không sai, anh cảm nhận được, là thật sự có cảm giác.

Hứa Hi Ngôn ý thức được cử chỉ của mình hơi thất lễ nên nhanh chóng rút tay về. Thế nhưng Hoắc Vân Thâm lại đột ngột nắm lấy cổ tay của cô, dùng ánh mắt sáng rực mà đề nghị: "Cảnh Hi, em thử sờ tôi một lần nữa xem!"

Hứa Hi Ngôn: "..."

Hả?

Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à?

Người đàn ông ngại ngùng lại chủ động yêu cầu cô sờ anh thêm một lần?

Cô không nghe lầm chứ?

Thấy Hứa Hi Ngôn kinh sợ, Hoắc Vân Thâm giải thích: "Ý tôi là lúc nãy em sờ vào chân tôi, hình như chân tôi... có cảm giác rồi."

...