Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 263: Mượn đao giết người




Hứa Tâm Nhu thầm tính toán trong lòng, nói: "Bên Vân Hải đã rút cổ phần rồi, chúng ta có thể tìm một nhà đầu tư mới, có vốn đầu tư mới bỏ vào, còn sợ là không cứu được Tụ Tinh à?"

"Đúng đúng đúng, cách này hay đấy! Đúng là một cách hay!" Sở Vũ Hách càng phấn khích hơn, lại hỏi: "Nhưng mà tìm đầu tư ở đâu được? Trước mắt có ai chịu mạo hiểm chứ?"

"Em biết một người khá là thích hợp, đó là ông chủ Lí của Liên Chúng, chỉ có điều, điều kiện mà người ta đưa ra hơi... em không nói ra được." Hứa Tâm Nhu lộ vẻ khó xử.

"Em cứ nói xem, chỉ cần có thể gắng gượng vượt qua được thời kỳ khó khăn này, chuyện gì anh cũng chấp nhận."

Sở Vũ Hách đã mơ hồ đoán được bảy tám phần, có lẽ ông chủ Lí đã nhìn trúng Hứa Tâm Nhu rồi.

Hứa Tâm Nhu thì thầm vào tai Sở Vũ Hách mấy câu thì hắn ta không nói gì nữa, quả nhiên đã để hắn ta đoán trúng rồi, điều kiện đầu tư của ông chủ Lí là để cho Hứa Tâm Nhu ở cùng ông ta một tuần.

Sở Vũ Hách nhớ rõ, năm năm trước ông chủ Lí đó bằng lòng bỏ ra năm mươi triệu để mua một đêm của Hứa Tâm Nhu nhưng không được, cũng vì thế mà bọn họ đã đắc tội với người ta. Không ngờ rằng năm năm sau ông chủ Lí lại tìm đến Hứa Tâm Nhu.

Những chuyện như vậy đều là quy tắc ngầm quen thuộc trong giới giải trí, chẳng có gì to tát cả. Sở Vũ Hách cũng thường sắp xếp những giao dịch tương tự cho các nữ minh tinh trong công ty mình nên hiểu rõ quy tắc ngầm trong đó.

Bây giờ có người muốn Hứa Tâm Nhu cũng không phải là không thể được. Giữa Sở Vũ Hách và Hứa Tâm Nhu đã sớm cùng giường khác mộng, chỉ còn lại mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Có thể dùng Hứa Tâm Nhu để đổi lấy sự ổn định cho Tụ Tinh, vụ giao dịch này cũng đáng giá!

Im lặng trong chốc lát, Sở Vũ Hách cắn răng nói: "Được thôi, để anh sắp xếp."

Thấy Sở Vũ Hách muốn đi, Hứa Tâm Nhu vội gọi hắn ta lại: "Còn nữa! Sở dĩ anh ra nông nổi này đều là vì Hứa Hi Ngôn. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách loại cô ta trước để tránh gặp họa về sau."

Nhắc đến Hứa Hi Ngôn, Sở Vũ Hách hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Vợ à, em nói đúng! Đều tại con nhỏ sao chổi đó! Đợi lát nữa anh tìm người xử nó!"

"Không! Chúng ta không thể trực tiếp ra mặt dối phó với Hứa Hi Ngôn được, nhất định phải mượn đao giết người."

Ánh mắt gian xảo của Hứa Tâm Nhu xoay tròn, lộ ra sự thù hận: "Anh đi tung scandal chuyện Cảnh Hi cướp cảnh quay của nữ chính Hoàng Yên Nhiên đi."

Sở Vũ Hách đã hiểu ra, liền giơ ngón tay cái lên với cô ta: "Vẫn là vợ anh sáng suốt! Anh đi làm liền đây."

Trong sở thú.

Hoắc Vân Thâm cùng Anh Bảo xem khỉ xong lại xem voi, xem xong voi rồi tới xem đà điểu, xem xong đà điểu rồi lại xem hươu cao cổ.

Họ đã tham quan hết một nửa sở thú rồi, hai người đứng dưới tấm bảng hướng dẫn cực lớn của sở thú, Anh Bảo chỉ lên vị trí mũi tên đỏ phía trên: "Chú má lúm đồng tiền ơi, chú xem kìa, chúng ta đang ở đây này."

Mũi tên đỏ chỉ vị trí hiện đang đứng, bọn họ sắp đến chỗ sư tử và hổ rồi.

"Ừ, chú nhìn thấy rồi, sắp tới nhà của con hổ lớn rồi kìa."

"Hay quá, ông hủ lớn ngủ dậy chưa ạ?"

"Đương nhiên là dậy rồi, bây giờ mặt trời đã chiếu đến tận mông luôn rồi kìa."

Anh Bảo ngoảnh đầu nhìn ánh mặt trời, thật chói mắt, cô nhóc không cảm thấy mặt trời chiếu đến mông mà cảm thấy mặt trời chiếu lên trên mặt.

Cô nhóc lấy chiếc mũ đỏ từ trong túi ra, vừa đội vừa lẩm bẩm: "Mommy nói ra ngoài đường đội nón, sẽ không bị nắng làm tổn thương."

"Ừ, ý thức tránh nắng cao đấy. Vậy thì chú cũng đội nón luôn."

Hoắc Vân Thâm đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, chuẩn bị di chuyển xe lăn đi xem hổ. Ngay lúc này, tấm bảng hướng dẫn cực lớn đột nhiên đổ về phía Anh Bảo.