Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 248: Ôm chân nam thần




Hứa Hi Ngôn và Uyển Đậu nhìn nhau, đều không biết nói gì.

Bây giờ, Mã Hạo Đông đang mặc váy và đội tóc dài, phải nói là gái đẹp chính hiệu. Vậy mà lúc này anh ta lại vác người khác trên vai, thật chẳng chú ý giữ gìn hình tượng "thục nữ" gì cả!

Bọn họ dự định sau khi ra khỏi nhà hàng, Hứa Hi Ngôn sẽ để Uyển Đậu lái xe của Tiêu Vũ Thiên, đưa Tiêu Vũ Thiên về căn hộ trước. Mã Hạo Đông phụ trách chăm sóc Tiêu Vũ Thiên, còn Hứa Hi Ngôn thì tự lái chiếc xe thể thao của Mã Hạo Đông về Thịnh Thế Ngự Cảnh.

Đợi xe của đám người Uyển Đậu đi rồi, Hứa Hi Ngôn chuẩn bị lái chiếc Ferrari đi thì đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông. Cô cầm lên xem, ồ, là Hoắc Vân Thâm.

Trong lòng Hứa Hi Ngôn cảm thấy ấm áp, cô nhanh chóng bắt máy, đổi thành giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào: "Alo? Anh Hoắc à? Bây giờ anh đang ở đâu vậy?"

Tướng mạo đầy nam tính của cô và giọng nói mềm mỏng nhẹ nhàng này vô cùng không hợp, khiến một đôi tình nhân đi trên đường tò mò nhìn.

Ánh mắt bọn họ viết rõ ràng: Nhìn xem, cậu con trai kia thật ẻo lả! Giọng nói cứ như một tên gay vậy, thật khiến người ta nổi hết cả da gà!

Hứa Hi Ngôn không hề để ý ánh nhìn của mọi người đối với mình như thế nào, trong tim của cô đều là Hoắc Vân Thâm.

Cô nghe thấy giọng nói thu hút vừa mê hoặc vừa tươi mát ở đầu bên kia vọng tới: "Cảnh Hi, tôi đang ở đối diện Memory, chuẩn bị về nhà. Em ở đâu?"

Qua cuộc điện thoại với Hoắc Tam Nghiên, Hoắc Vân Thâm biết được cô có thể bị Tiết Nhã Đình đeo bám nên mới đặc biệt tới giải vây cho cô.

Nhưng bây giờ Hứa Hi Ngôn hỏi anh thì anh lại ngại không dám nói rằng mình đặc biệt tới tìm cô.

Hứa Hi Ngôn mừng thầm: "Ôi chà, thật trùng hợp, tôi đang ở trước cửa Memory, chuẩn bị về đây."

Hoắc Vân Thâm hỏi: "Em có lái xe không? Đi xe gì về?"

Hứa Hi Ngôn liếc chiếc xe Ferrari màu xanh lam bên cạnh một cái, lập tức nhét chìa khóa xe vào trong túi xách, nói: "Tôi không có lái xe, đang lo không biết về bằng cách nào!"

Hi hi, để được quá giang xe của nam thần, Hứa Hi Ngôn cũng không cần đến sĩ diện nữa rồi.

Hoắc Vân Thâm cố nén vui mừng trong lòng, giọng thản nhiên nói: "Hay là em sang đây, chúng ta cùng về được không?"

"Được chứ, được chứ."

Hứa Hi Ngôn vui vẻ đồng ý, hớn hở bỏ xe của Mã Hạo Đông lại, chạy đi ôm chân nam thần.

Đối diện nhà hàng Memory, Hứa Hi Ngôn nhìn thấy xe RV của Hoắc Vân Thâm thì vui vẻ chạy sang. Cô kéo cửa xe, bước vào một cách quen thuộc.

Hứa Hi Ngôn vừa mới lên xe, còn chưa ngồi xuống đã tươi cười gọi: "Anh Hoắc…"

Đến lúc cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Vân Thâm, đồng thời nhìn theo ánh mắt ám chỉ của anh thì mới nhận ra trong xe còn có Hoắc Tam Nghiên. Cô bỗng cảm thấy lúng túng, liền lập tức đổi thành một giọng nam mạnh mẽ: "… Cô Ba nhà họ Hoắc cũng ở đây à?"

Đối diện với Hoắc Tam Nghiên, Hứa Hi Ngôn không có cách nào giả vờ không quen biết nên chỉ có thể cố gắng chào hỏi.

Nếu biết Hoắc Tam Nghiên cũng ở đây, cô đã lái xe của Mã Hạo Đông về từ sớm rồi. Bây giờ, cô cứ luôn có cảm giác như mình đang xông lên trước họng súng vậy.

Đau trứng… Không có trứng cũng đau!

Cuối cùng Hoắc Tam Nghiên cũng gặp được Diệp Tầm mà mình ngày đêm mong ngóng. Vốn dĩ cô là một cô gái cá tính mạnh mẽ như đàn ông, bây giờ lại nũng nịu ra vẻ thục nữ: "Anh Diệp, chào anh!"

"Xin chào! Cô cứ gọi tên tôi là được rồi."

Hứa Hi Ngôn ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn sang Hoắc Vân Thâm. Anh trao đổi ánh mắt với cô, vẻ mặt cũng bất đắc dĩ không biết làm sao.

Thực ra, không ai biết Hoắc Tam Nghiên trốn ở chỗ nào, cô vẫn luôn chờ thời cơ.

Hoắc Vân Thâm vừa gọi điện thoại xong thì người này đã leo tót lên xe của anh, hành động còn nhanh hơn cả cá chạch nữa. Anh muốn thông báo với Hứa Hi Ngôn cũng không kịp.

Trong xe RV có thêm một Hoắc Tam Nghiên nên Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn không có cách nào nói chuyện thoải mái.