Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 242: Đừng nói là lại khất hẹn?




Mọi người không ai ngờ rằng sau khi Cảnh Hi đóng giả thành đàn ông nhìn chẳng có cảm giác quái lạ nào, cũng không ẻo lả như trong tưởng tượng, mà ngược lại còn đẹp trai không chịu được.

"Đi thôi mọi người!" Hứa Hi Ngôn cong môi cười gian, búng tay nói.

Thế là Tiêu Vũ Thiên, Hứa Hi Ngôn, Uyển Đậu và Mã Hạo Đông cùng đi đến nhà hàng kiểu tây Memory, vẫn là bốn người giống như lần trước.



Memory là nhà hàng kiểu Tây nổi tiếng ở Bái Kinh, trang trí ở đây rất tao nhã, phục vụ chu đáo, là nơi thích hợp để các cặp đôi hẹn hò hoặc liên hoan với bạn bè.

Lúc này, trong nhà hàng vang vọng tiếng âm nhạc du dương, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào chén bát trên bàn khiến chúng hơi lấp lánh. Trong một căn phòng riêng sát cửa sổ, có một bóng dáng mảnh mai yểu điệu đang ngồi.

Tiết Nhã Đình mặc chiếc váy màu đen, từ 6 giờ 50 phút đã tới chỗ đặt trước và bắt đầu kiên nhẫn ngồi chờ.

Ngoài nhà hàng, Hoắc Tam Nghiên lại tiếp tục bản tính paparazi của mình, chọn một chỗ khuất gần đó để nằm vùng, quan sát mọi hoạt động trong nhà hàng qua một lớp cửa kính lớn.

Cô được cả nhà phái đến đây để tìm hiểu tình hình, xem thử Hoắc Vân Thâm có đến đúng hẹn không, xem anh ở bên cạnh cô Cả nhà họ Tiết thế nào, lúc về còn phải báo cáo với mấy người trong nhà.

Khoảng mười phút sau, một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest lịch sự xuất hiện. Anh ta đi thẳng đến trước mặt Tiết Nhã Đình, ngồi xuống chỗ đối diện với cô ta.

Hoắc Tam Nghiên cầm ống nhòm lên, lúc nhìn thấy rõ người đàn ông nọ thì không khỏi chửi thầm. M* nó… sao anh Cả Cảnh Đường lại đến đây?

Hoắc Vân Thâm đâu rồi?

Em trai của mình đâu rồi?

Đừng nói là lại khất hẹn, hơn nữa còn nhường cơ hội lại cho Hoắc Cảnh Đường đấy?

Trong phòng riêng, Tiết Nhã Đình ngẩng đầu lên. Khi thấy rõ người đến, cô ta hơi ngạc nhiên, hỏi: "Cậu Cả nhà họ Hoắc? Sao lại là anh?"

Đôi mắt sâu thẳm đen láy của Hoắc Cảnh Đường dán chặt vào cô gái trước mặt, ung dung hỏi lại: "Cô Tiết, sao cô lại hỏi như vậy?" Có phải anh Hoắc có nhầm lẫn gì không? Tối nay, người hẹn với tôi là anh Hoắc Vân Thâm."

Người Tiết Nhã Đình phải đợi hôm nay là Hoắc Vân Thâm. Cha cô ta đã nói với cô ta, cuộc hẹn này là sắp xếp cho cô ta và Hoắc Vân Thâm, vậy mà bây giờ lại có người khác đến, như vậy là sao?""Tôi nghĩ cô Tiết là người thông minh, có thể nhìn rõ lợi và hại. Dù xét về phương diện nào, tôi cũng tốt hơn Vân Thâm. Cô lựa chọn ở cạnh tôi cũng có thể xem là hai kẻ mạnh bắt tay với nhau, thế thì sao cứ nhất định phải chọn nó? Cô không thấy đó là một quyết định không sáng suốt sao?"

Bình thường, những mưu kế của Hoắc Cảnh Đường luôn giúp anh ta thuận buồm xuôi gió trong công việc, nhưng dùng để làm quen với phụ nữ thì không tốt lắm.

Tiết Nhã Đình nghe anh ta nói xong, trong lòng đã dấy lên chút phản cảm.

"Ha ha, cậu Cả nhà họ Hoắc muốn biến cuộc gặp mặt hôm nay thành cuộc đàm phán đấy à! Nếu người nhà họ Hoắc các anh muốn đối xử với tôi kiểu này, vậy thì tôi nghĩ buổi xem mắt ngày hôm nay nên bỏ đi thì tốt hơn."

Tiết Nhã Đình luôn rất kiêu ngạo, cô ta nói xong thì tao nhã đứng dậy, cầm túi xách định rời đi.

Ở ngoài nhà hàng, Hoắc Tam Nghiên nhìn thấy Tiết Nhã Đình bỏ đi, bèn vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm.

"Cô Tiết cần gì phải đi vội như thế? Chẳng lẽ ngay cả can đảm ngồi nói chuyện với tôi mà cũng không có sao? Chẳng lẽ cô không muốn biết vì sao Hoắc Vân Thâm không đến gặp cô à?"

Trên mặt Hoắc Cảnh Đường lộ ra vẻ quyết tâm phải đạt được mục đích, anh ta chắc chắn Tiết Nhã Đình sẽ không đi.

Quả nhiên, Tiết Nhã Đình dừng chân, ngồi xuống lần nữa. Cô ta khoanh hai tay lại, hỏi: "Anh nói thử xem, vì sao Hoắc Vân Thâm không đến?"

Hoắc Cảnh Đường chỉ mong sao Tiết Nhã Đình hiểu lầm Hoắc Vân Thâm càng nhiều càng tốt, bèn thẳng thắn trả lời: "Nguyên nhân rất đơn giản, nó không vừa mắt cô!"

Cô ta là thiên kim danh giá nhất nhì Bái Kinh này, vậy mà Hoắc Vân Thâm lại không vừa mắt cô ta sao?"

Trên mặt Tiết Nhã Đình lộ vẻ không vui nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế, nói: "Anh ta nói anh ta không vừa mắt tôi? Hừ! Đừng tưởng rằng tôi xem trọng anh ta! Sở dĩ hôm nay tôi đồng ý đến gặp cũng không phải là vì anh ta."