Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 209: Vui mừng quá sớm




Nếu không thích, đương nhiên Sở Vũ Hách phải rũ sạch mọi quan hệ.

Đáng tiếc, Sở Vũ Hách thông minh quá nên bị thông minh hại, hắn ta đã tính sai.

Sở dĩ Hoắc Vân Thâm muốn hỏi rõ quan hệ giữa Sở Vũ Hách và Hứa Hi Ngôn, đương nhiên là vì anh muốn chuẩn bị cho việc xử lí Tụ Tinh sau này.

Nếu Sở Vũ Hách đã rũ sạch mọi quan hệ, vậy thì Hoắc Vân Thâm không cần phải kiêng kỵ điều gì nữa, càng không thể tiếp tục nâng đỡ hắn ta.

"Rót một ly cà phê cho Tổng Giám đốc Sở."

Hoắc Vân Thâm thông qua đường dây điện thoại nội bộ, dặn dò thư ký pha cà phê. Chưa được bao lâu, thư ký đưa cà phê vào rồi đặt trước mặt Sở Vũ Hách.

Sở Vũ Hách ngồi trên ghế sofa, đắc ý mà giật nhẹ cà vạt của mình. Hắn ta cảm thấy Tổng Giám đốc Hoắc mời mình uống cà phê, chứng tỏ tạm thời Tụ Tinh của bọn họ sẽ không có vấn đề gì.

Hoắc Vân Thâm nhất định sẽ tiếp tục nâng đỡ hắn ta.

"Nếm thử xem mùi vị như thế nào?" Hoắc Vân Thâm nói.

Sở Vũ Hách ngửi mùi cà phê, sau đó nịnh hót mà nói: "Tuyệt vời, chỉ cần ngửi mùi hương thì tôi biết ngay là cà phê Blue Mountain chính cống. Quả nhiên Tổng Giám đốc Hoắc rất biết thưởng thức."

Thật ra đây chỉ là cà phê hòa tan bình thường nhất, lại bỏ thêm một chút thuốc mà thôi.

Sở Vũ Hách không biết thưởng thức cà phê, hắn ta cầm ly cà phê lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt ly xuống, lại còn nói một đống lời khen tặng.

Chuyện đã nói rõ ràng, cà phê cũng uống xong, Hoắc Vân Thâm thản nhiên mở miệng nói: "Tôi đã hiểu rõ tình huống, anh có thể về."

Sở Vũ Hách tưởng là mình đã thành công lừa dối anh, hắn ta mang tâm tình mừng rỡ mà đắc ý chào tạm biệt: "Vậy được rồi! Tổng Giám đốc Hoắc, tôi đi trước nhé, chuyện của tôi nhờ cả vào anh vậy."

Sở Vũ Hách ra khỏi cửa văn phòng, gặp được Dịch Tiêu thì cười hì hì chào hỏi: "Trợ lí Dịch, hôm nào tôi mời anh đi uống rượu."

Nhìn dáng vẻ của Sở Vũ Hách đi, cái đuôi sắp cong lên trời luôn rồi.

Hừ... Uống rượu? Đợi chút nữa uống nước tiểu đi nhé!

Dịch Tiêu cảm thấy Sở Vũ Hách thật sự đã vui mừng quá sớm rồi, tai họa sắp tới mà còn không biết.

Nhìn bóng lưng của Sở Vũ Hách, Dịch Tiêu bắt đầu đếm ngược: "10, 9, 8, 7..."

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Anh ta còn chưa đếm ngược tới 1, Sở Vũ Hách đã lập tức dừng bước, hắn ta đột nhiên cảm thấy bụng mình không được ổn cho lắm.

Lúc mới đầu thì chỉ hơi đau thôi, sau đó cảm giác đau lại càng lớn hơn, sau một trận đau thắt lại là một trận quặn đau kịch liệt.

Một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt xâm chiếm đầu óc của hắn ta: Hắn muốn đi vệ sinh.

Tục ngữ nói phân đến thì không thể trì hoãn, Sở Vũ Hách rất muốn nhịn xuống, đáng tiếc hắn ta đã đau đến mức cả người chảy đầy mồ hôi, chỉ có thể cố gắng kẹp chặt quần, tay vịn vào tường rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Trong giây phút khẩn cấp thế này, Sở Vũ Hách chỉ muốn tìm một chỗ để giải quyết vấn đề, căn bản không hề suy nghĩ đến nguyên nhân. Hắn ta hoàn toàn không biết bên trong ly cà phê mà mình vừa uống đã bị bỏ một lượng thuốc xổ khá lớn.

Một khi uống phải loại thuốc xổ mạnh như thế này, ít nhất thì bạn phải đi hết ba ngày ba đêm, đến mức đất trời tối tăm, trời đất quay cuồng mới xong.

Sở Vũ Hách lao vào trong nhà vệ sinh, một đường trôi chảy, cuối cùng cái bụng cũng xem như thoải mái được một chút, đáng tiếc chưa được bao lâu thì bụng của hắn ta lại bắt đầu đau tiếp.

Cứ như vậy, không biết đã qua bao nhiêu lần, cả người của hắn ta cũng sắp mệt lả, gương mặt thì nhợt nhạt trắng bệch.

Ngồi xổm gần hai tiếng, cuối cùng Sở Vũ Hách cũng cảm thấy bụng mình không đau nữa. Hắn ta đang định chùi, nào ngờ lại phát hiện ra không còn giấy vệ sinh.

Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải dùng vớ của mình để lau.

Quăng vớ, xả nước chuẩn bị rời khỏi đây. Sở Vũ Hách đi chưa được mấy bước, mợ nó, cái bụng lại bắt đầu đau.

Sở Vũ Hách sắp bị dằn vặt đến chết. Bây giờ vấn đề là trong nhà vệ sinh không có giấy, hắn ta muốn kéo quần lên thì nhất định phải nhờ người khác giúp.