Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 192: Cô ấy được người khác nhờ vả




Tiêu Vũ Thiên cực kỳ hiểu chuyện, lại còn rất biết chăm sóc người khác. Sức khỏe của Tiêu Vũ Thiên không được tốt lắm, tính cách cũng rất tĩnh lặng, Sở Vũ Hách tinh nghịch phá phách, luôn thích trêu chọc cô.

Sau này, Tiêu Vũ Thiên làm quản lí, từng bước từng bước đạt được vị trí quản lí vàng. Nhưng vào sáu năm trước, cô lại đột nhiên tuyên bố rời khỏi giới quản lí, chuyển đến nước Z, còn không để lại lời tạm biệt nào.

Người ngoài không biết được nguyên nhân khiến Tiêu Vũ Thiên từ chức rồi xuất ngoại, ngay cả Hứa Hi Ngôn cũng không quá rõ. Bởi vì năm đó, Tiêu Vũ Thiên giống như bốc hơi vậy, đột nhiên biến mất, đi một lần là sáu năm.

Bây giờ gặp lại người chị lớn này, Hứa Hi Ngôn xúc động rơi lệ. Tiêu Vũ Thiên xuất hiện rất đúng lúc, vào lúc mà cô bất lực nhất thì đến bên cạnh cô, giúp cô tống cổ đám phóng viên này đi.

Tiêu Vũ Thiên vẫn giống như lúc nhỏ vậy, cực kỳ quan tâm cô.

Nhưng khi Hứa Hi Ngôn nghĩ đến năm xưa Tiêu Vũ Thiên ra đi không từ mà biệt, cô vẫn còn chút oán trách, không khỏi hỏi: "Chị Thiên Thiên… vì sao hồi đó chị lại đi mà không nói lời nào?"

Tiêu Vũ Thiên đưa khăn giấy ra, cười giải thích: "Đừng quan tâm chị rời đi vì lí do gì, điều quan trọng là, không phải bây giờ chị đã quay về rồi sao?"

"Được rồi, cảm ơn chị đã xuất hiện đúng lúc! Có điều, sao chị lại là quản lí của em thế? Không phải là chị đã rút lui khỏi giới rồi sao?"

Câu hỏi của Hứa Hi Ngôn còn nhiều hơn đám phóng viên kia nữa.

Tiêu Vũ Thiên cong tay lại, bàn tay trắng nõn đẹp mắt nâng cằm. Cô suy nghĩ vài giây rồi nói: "Ngôn Ngôn, còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ không? Em, chị… còn có cả Vũ Hách nữa, mấy người chúng ta thường chơi với nhau. Khi đó, Vũ Hách luôn thích trêu chọc em."

"Nhớ chứ!" Hứa Hi Ngôn lau nước mắt, cười: "Lần nào cũng phải nhờ chị Thiên Thiên dạy dỗ anh ta giúp em."

"Ừ. Chị đây không thích nhìn nó bắt nạt em, cho nên chị đã về rồi."

Tiêu Vũ Thiên đáp rất qua loa, còn trên thực tế, cô được người khác nhờ vả.

Hoắc Vân Thâm bảo cô trở về bảo vệ cho Hứa Hi Ngôn, không thì cô chắc chắn sẽ không về nước đâu.

Hứa Hi Ngôn vất vả lắm mới ngừng khóc nhưng giờ nước mắt lại giờ lại tiếp tục chảy ra. Bây giờ bọn họ đều trưởng thành rồi, Sở Vũ Hách còn trở nên xấu xa hơn lúc nhỏ. Lúc hãm hại cô, thủ đoạn còn độc ác hơn trước.

Mà Tiêu Vũ Thiên vẫn luôn giống như khi còn bé, luôn luôn bảo vệ cô giống như bảo vệ em gái vậy.

Bạn không thể không thừa nhận, bản tính của con người sẽ không dễ dàng mà thay đổi theo thời gian được. Người lương thiện mãi mãi luôn có một trái tim lương thiện, còn người giả dối thì từ trước tới giờ vẫn chỉ là giả vờ hiền lành mà thôi.

Uyển Đậu ở bên cạnh thấy Tiêu Vũ Thiên quen biết với Hứa Hi Ngôn, kinh ngạc đến mức không thể nào hình dung nổi nữa: "Ôi trời ơi, ôi trời ơi, Tổng Giám đốc Tiêu và Cảnh Hi đã quen biết nhau từ nhỏ rồi sao?"

Hứa Hi Ngôn cười nói: "Đúng vậy, nhà của tôi và nhà của chị ấy chỉ cách nhau một con đường thôi. Chúng tôi là hàng xóm. Lúc còn nhỏ, mỗi khi tôi muốn tìm chị Thiên Thiên để chơi thì thường hay đứng trên cửa sổ, cất giọng hét lên là được rồi."

"Đứng ở trên cửa sổ, cất giọng hét lên là được?"

Uyển Đậu thật sự không thể tưởng tượng nổi, lúc còn nhỏ Hứa Hi Ngôn là đứa trẻ như thế nào?

"Lúc em ấy còn nhỏ là một bé gái đầy nam tính."

Tiêu Vũ Thiên đột nhiên nói chen vào một câu.

"Này, đừng có nói xấu em được không? Bây giờ người ta đã trở thành thục nữ rồi đó có biết không!"

Hứa Hi Ngôn dùng vai mình đụng nhẹ vào đầu vai của Tiêu Vũ Thiên một cái. Sáu năm không gặp, cảm giác thân mật giữa hai người các cô vẫn như lúc trước, chưa hề biến mất.

"Thục nữ?" Tiêu Vũ Thiên đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Chị không nhìn ra đấy."

Hứa Hi Ngôn: "…"

"Ha ha ha…" Uyển Đậu cười đến nỗi sắp lạc cả giọng. Cô phát hiện Tiêu Vũ Thiên mang đến cho người khác cảm giác lạnh lùng xuất trần, nhưng đến lúc tiếp xúc trực tiếp thì sẽ phát hiện ra chị ấy rất hài hước.