Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 181: Anh không cảm thấy như vậy rất kích thích sao?




A! Cuộc đời có được một người em như vậy, còn mong gì hơn nữa?''

Hoắc Vân Thâm: "..."

Bỗng nhiên anh có một cảm giác muốn dọn ra ngoài hành tinh để ở, tránh xa Hoắc Tam Nghiên.

Người này nhất định là thùng cơm do Thượng đế quăng xuống, chuyên tới gây họa cho anh.

Hoắc Tam Nghiên đi thẳng đến phòng ăn, bắt đầu ăn uống thỏa thích không một chút khách sáo.

Sau một màn càn quét sạch sẽ, cô chỉ để lại cho Hoắc Vân Thâm một món rau xanh xào nấm, đó là món cô không thích ăn nên không động đến.

Sau khi ăn uống no nê, Hoắc Tam Nghiên xoa bụng: "Em trai, chị phát hiện mùi vị món ăn của Đồng Phúc Lâu ngon hơn trước nhiều rồi, chắc chắn là đã đổi đầu bếp. Mùi vị không tệ! Ngon đến nỗi không dừng lại được! Chị phải cho đầu bếp quán họ 36 like mới được."

"Chị cũng ăn xong rồi, bây giờ có thể cút rồi chứ!"

Hoắc Vân Thâm đã nhẫn nại hết mức rồi, nếu không phải chân cẳng không tốt, nhất định anh sẽ trực tiếp đá chị ấy ra ngoài.

Hoắc Tam Nghiên cầm lấy túi xách trên ghế sofa, thay giày rồi mở cửa: "Được! Chị đi đây! Em tự chăm sóc tốt bản thân. Lần sau có đặt đồ ăn ở Đồng Phúc Lâu thì nhớ kêu chị."

"Chị biến đi! Lần sau đừng đến nữa!"

Hoắc Vân Thâm khó chịu ra mặt.

Hình như Hoắc Tam Nghiên hoàn toàn không cùng một tần số với anh, cô vui vẻ đồng ý: "Em trai, em nói chuyện hài hước thật. Chị biết rồi, lần sau đến chị sẽ dẫn anh Đường đi cùng để uống rượu với em."

M*… kiếp!

Đàn gảy tai trâu đúng không!!!

"Không cần!"

Hoắc Vân Thâm sắp bị Hoắc Tam Nghiên giày vò đến điên luôn, anh ném ngay một chiếc dép lê, dép nện vào phía sau cánh cửa, còn Hoắc Tam Nghiên đã chuồn mất từ lâu rồi.

Sau khi Hoắc Tam Nghiên rời khỏi, Hứa Hi Ngôn bước ra từ phía sau quầy bar. Cô nhặt chiếc dép lê trên sàn lên, đi lại trước mặt Hứa Vân Thâm, khom người xuống mang dép vào cho anh.

Hoắc Vân Thâm bỗng ngẩng đầu, có hơi khó chịu hỏi: "Cảnh Hi, em chưa về à?"

Anh nghĩ rằng Hứa Hi Ngôn sẽ âm thầm rời đi lúc Hoắc Tam Nghiên ăn cơm chứ, nhưng cô lại không đi: "Nếu tôi về rồi, tối nay anh ăn cái gì?"

Cô đẩy anh đi vào nhà ăn, nhìn thấy một đống hỗn độn trên bàn thì than thở: "Chị Ba của anh đúng là tham ăn."

"Không phải tham ăn, là thùng cơm!"

Hoắc Vân Thâm rất muốn đổi biệt danh cho chị mình, sau này đừng gọi chị ấy là Hoắc Ba Mắt nữa, cứ gọi là Hoắc Ba Thùng đi.

"Ha ha ha…"

Hứa Hi Ngôn bị chọc đến ôm bụng cười to, chờ đến khi cô cười xong thì phát hiện Hoắc Vân Thâm vẫn luôn mang vẻ mặt xin lỗi nhìn mình: "Anh sao vậy, anh Hoắc?"

Hoắc Vân Thâm chân thành nói lời xin lỗi: "Xin lỗi Cảnh Hi, là tôi luôn quá ích kỷ, chỉ suy nghĩ cho mình chứ không nghĩ cho em. Nếu em đã quang minh chính đại giới thiệu tôi với bạn thân của em, tôi cũng sẽ quang minh chính đại giới thiệu em với chị tôi. Ít ra là sau này chị ấy đến, em không cần trốn Đông trốn Tây nữa."

Nghe anh nói những lời tự trách này, Hứa Hi Ngôn thật lòng cảm thấy anh không cần phải như vậy.

Cô xoay người lại, nửa quỳ ở trước mặt anh, ngước đầu đối diện với anh:

"Không sao đâu mà anh Hoắc, anh không ích kỷ, ngược lại tôi thấy anh suy nghĩ vô cùng chu đáo."

"Tôi biết là anh đang lo cho tôi. Nhưng tôi thấy tình hình như bây giờ cũng tốt mà."

"Nếu thật sự phơi bày thân phận của tôi ra, với tính cách của chị anh, nói không chừng chị ấy có thể khiến cả thế giới biết bên cạnh anh đã có phụ nữ."

Dù sao bây giờ Hứa Hi Ngôn cũng chỉ là một người không có tên tuổi, là vai phụ nhỏ nhoi, nếu để cho nhà họ Hoắc biết được sự tồn tại của cô, không chừng sẽ khiến người ta nghĩ là cô đang ôm đùi Hoắc Vân Thâm.

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều lời chỉ trích, có thể gây bất lợi đối với sự phát triển của cô.

"Cảm ơn sự cảm thông của em, cảm ơn em Cảnh Hi."

Hoắc Vân Thâm không biết làm sao để diễn tả sự cảm động trong lòng mình, người hiểu được lòng anh nhất, có lẽ chính là cô.

"Không cần phải khách sáo, anh Hoắc." Hứa Hi Ngôn cười nhìn anh, chớp mắt: "Anh không cảm thấy như vậy rất kích thích sao?"

Hoắc Vân Thâm: "..." Chậc…