Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 172: Không muốn sống trong ngành nữa sao?




Hứa Hi Ngôn mắng người mà không có lấy một chữ tục. Cô vừa châm biếm Triệu Nhuế Kỳ, vừa chặn họng khiến cô ta không phản bác được tiếng nào.

Đây chính là trí tuệ của cô. Người nào muốn châm chọc cô, xin lỗi nhé, đừng nói cô không cho họ cơ hội.

Hứa Hi Ngôn lướt qua Triệu Nhuế Kỳ, đi tìm Linda hóa trang.

Lúc hóa trang, cô nghe Linda kể lại chuyện xảy ra ở trường quay hôm đó.

Cô ta nói lúc đó Mã Hạo Đông xông vào trường quay, anh ta vì cô mà mắng đạo diễn, thật sự là đẹp trai chết mất. Cô ta còn nói chuyện hai ngày nay đạo diễn Hoàng bỏ bê đoàn phim nữa.

Hứa Hi Ngôn khó tin: "Mã Hạo Đông mắng đạo diễn Hoàng sao?"

"Đúng vậy! Anh ta nói đạo diễn Hoàng xem thường tính mạng người khác."

Bây giờ Linda đã không chống đối Hứa Hi Ngôn nữa. Bình thường cô ta còn nói chuyện với cô vài câu: "Ha ha, tôi thấy Mã Hạo Đông thật sự rất lo lắng cho cô đó. Cô có thể tìm được bạn trai như anh ấy, thật ngưỡng mộ chết mất!"

Hứa Hi Ngôn không biết nên khóc hay nên cười: "Chị Linda, chị hiểu lầm rồi. Tôi với Mã Hạo Đông là anh em tốt. Haiz, không ngờ anh ấy lại mắng đạo diễn Hoàng vì tôi."

Trong lòng Hứa Hi Ngôn thầm lo lắng cho Mã Hạo Đông. Tên này có phải không muốn sống trong ngành nữa không?

Chẳng lẽ anh ta không biết hậu quả khi đắc tội đạo diễn Hoàng sao?

Cho dù không cùng đoàn phim nhưng cũng không thể tùy tiện đắc tội chứ!

Nếu không phải Linda tiết lộ thì Hứa Hi Ngôn thật sự không biết sau khi mình ngất đi lại xảy ra nhiều việc như vậy.

Cô nghĩ đến việc đạo diễn Hoàng bỏ bê đoàn phim liền sầu não hỏi: "Chị nói đoàn phim xém chút nữa đã đóng máy giải tán?"

Linda tỏ vẻ như "em chưa biết đấy thôi", nói: "Còn không phải sao, đạo diễn Hoàng vừa đi thì mọi người đều như rắn mất đầu vậy. Nếu không phải sau đó Tổng Giám đốc Sở đích thân đi mời ông ấy trở lại thì tôi nghĩ khả năng bộ phim này thất bại là rất cao đó."

Sau khi nghe chuyện này, Hứa Hi Ngôn không kiềm được muốn tán thưởng Hoàng Quốc Cường. Ông ta quả nhiên là một đạo diễn có tính cách, dám đối đầu với người đầu tư.

Sau khi xảy ra chuyện, ông ấy không vội vàng che giấu sự thật mà lại dám trở mặt với Sở Vũ Hách, bỏ đoàn phim.

Hứa Hi Ngôn cảm thấy Hoàng Quốc Cường đúng là một đạo diễn vừa có tâm huyết vừa có tính quyết đoán.

Sau khi trang điểm xong, Hứa Hi Ngôn liền đi tìm đạo diễn Hoàng Quốc Cường.

Lúc cô tìm thấy Hoàng Quốc Cường trong đoàn phim thì ông ta đang bàn bạc với biên kịch về việc phải sửa kịch bản như thế nào. Hứa Hi Ngôn đi tới rồi lễ phép gọi một tiếng: "Đạo diễn Hoàng."

Hoàng Quốc Cường thấy cô đến thì ngừng nói chuyện với biên kịch, ông ta nhìn cô hỏi: "À, là Cảnh Hi à! Sức khỏe sao rồi? Vốn dĩ tôi có sắp xếp người đến bệnh viện thăm cô nhưng mà cô đã xuất viện rồi."

"Cảm ơn đạo diễn Hoàng quan tâm. Tôi không sao nữa rồi."

Hứa Hi Ngôn cười cười sau đó chân thành cúi người trước Hoàng Quốc Cường: "Xin lỗi, đạo diễn Hoàng. Lần này tôi gây rắc rối cho ông và đoàn phim rồi."

Trong lòng Hoàng Quốc Cường biết rõ rằng xảy ra chuyện đó cũng không thể nào đổ hết trách nhiệm lên đầu Hứa Hi Ngôn:

"Làm phiền thì không đến mức. Tôi đoán lần trước cô bạt tai nhiều lần ở trường quay có lẽ đã đắc tội người ta rồi. Cô hiểu rõ mà, cái ngành này chính là bợ đỡ người trên cao, chà đạp người dưới thấp như vậy đấy. Ai có quyền người đó đúng."

Hoàng Quốc Cường không liên tưởng đến mối quan hệ giữa Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm, nhưng ông ta nghĩ Sở Vũ Hách đến đoàn phim gây sự, phần lớn là vì báo thù cho Hứa Tâm Nhu.

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Hứa Hi Ngôn khiêm tốn tiếp thu lời chỉ dạy.

Để đảm bảo những chuyện như vậy không phát sinh lần nữa, Hoàng Quốc Cường lại dạy thêm: "Bây giờ cô là một người mới, nên linh hoạt một chút. Sau này đừng lấy trứng chọi đá, cứ an phận diễn đi!"

"Vâng ạ, cảm ơn đạo diễn Hoàng. Tôi nhất định sẽ diễn thật tốt."

Hứa Hi Ngôn cười mỉm cúi chào rồi xoay người đi.

Hoàng Quốc Cường nhìn bóng lưng của cô, im lặng một lúc…

...