Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 110: Không còn cách nào khác




Từ trước tới giờ Hoắc Tam Nghiên chưa từng thấy bộ dạng em trai mình như thế này, mềm không chịu cứng không xong, cực kỳ bất thường!

Nhân lúc Hoắc Vân Thâm xoay người, Hoắc Tam Nghiên lợi dụng cơ hội, "vèo" một cái chui vào trong nhà.

Đợi đến khi Hoắc Vân Thâm phát hiện, muốn đuổi chị mình ra ngoài thìđã không còn kịp nữa.

Cuối cùng Hoắc Tam Nghiên chiến thắng, thành công chui vào trong nhà Hoắc Vân Thâm.

Vừa vào nhà, cái mũi thính hơn mũi cún của Hoắc Tam Nghiên lập tức ngửi được hương thơm trong không khí.

"Ôi thơm quá! Em trai, em làm cơm tối hả? Ôi... Chị cũng có lộc ăn ghê nhỉ!"

Hoắc Tam Nghiên bỏđồ xuống, xoa xoa hai tay, men theo mùi thơm tìm tới phòng ăn. Côấy thấy một bàn đầy đồăn, đồng thời cũng chúý tới trên bàn có hai bộ chén đũa và hai ly rượu.

Thấy mấy món đồ cóđôi có cặp này, tinh thần hóng hớt nhạy cảm trời sinh của paparazi lại trỗi dậy trong cô. Hoắc Tam Nghiên đảo mắt một vòng, hỏi: "Em trai? Có khách tới nhà hả?"

"Không có." Hoắc Vân Thâm phủ nhận.

"Em muốn mời ai tới ăn tối sao?" Hoắc Tam Nghiên mở to mắt hỏi.

"Không phải."

"Vậy sao em làm nhiều đồăn như vậy?" Hoắc Tam Nghiên hỏi tiếp.

"Em đói!" Lí do này đủ chưa hả?

"Đói thì nhanh tới ăn cơm đi! Vừa khéo, chị cũng đang đói quáđây này! Hôm nay đi xã giao công việc, chị mệt muốn chết luôn rồi. Bây giờ chị phải ăn ngon một chút để bồi thường cho dạ dày của mình."

Hoắc Tam Nghiên đổi khách thành chủ, ngồi ngay vào chỗ Hứa Hi Ngôn mới ngồi lúc nãy, cầm đũa lên.

Hoắc Vân Thâm: "..."

Làm sao đây?

Không phải chịấy định ăn cơm ởđây luôn chứ?

"Chị không có chuyện gì cần nói hết hả? Mau nói đi! Nói xong rồi thìđi nhanh lên!"

Hoắc Vân Thâm nói mà không nể nang gì.

Hoắc Tam Nghiên cười hề hề một tiếng: "Dù có chuyện quan trọng hơn nữa thì cũng phải ăn no mới có sức mà nói chứ? Chịđói meo luôn rồi đây này, em để chị lấp đầy bụng rồi hẵng nói!"

Nhìn thấy Hoắc Tam Nghiên định gắp thức ăn, Hoắc Vân Thâm vội vàng kêu lên: "Không được động vào!"

"Em trai, không phải chị nói gì em đâu, nhưng quan hệ của chúng ta tốt như vậy mà."

"Hồi trước ăn cái gì em cũng nghĩđến chị mình hết, sao bây giờ lại trở nên nhỏ mọn như vậy chứ?"

"Không cho chị vào nhàđãđành, giờ lại còn không cho chịăn cơm nữa chứ."

"Em làm vậy là không được đâu. Chị nói cho em nghe, em quên hồi còn nhỏ ngày nào chị cũng đưa em đi chơi à?"

Hoắc Tam Nghiên cực kỳ bất mãn. Cô dùng đũa gõ gõ vào viền đĩa, nói tiếp:

"Dù sao em làm nhiều đồăn như vậy, một mình em cũng đâu ăn hết. Để chịăn phụ em."

"Cùng lắm thìăn xong chị rửa bát cho em làđược!"

"Chị cũng đâu cóăn chùa đồ của em đâu, chẳng phải chị còn đem đồăn qua cho em sao!"

Giời ạ, đãăn chùa còn nói nhiều đạo lí như vậy, thật chẳng còn ai khác ngoài chị Ba của anh.

Hoắc Vân Thâm không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Tam Nghiên ăn ngấu nghiến, trong lòng đau như bị cắt từng khúc ruột. Chịà, nếu em không cưới được vợ thìđều tại chị hết đó!

Hoắc Tam Nghiên không kén ăn, vị giác cũng cực kỳ tốt. Cô nếm có vài miếng đã phát hiện đồăn không giống lúc trước.

"Em trai, mấy món này đúng là ngon thật đấy. Nhưng mà sao chị cứ cảm thấy mùi vị này không giống mấy món em làm vậy!"

"Chính là em làm."

Hoắc Vân Thâm khẳng định. Sợ Hoắc Tam Nghiên hoài nghi, anh lại bổ sung thêm một câu: "Em vừa học cách nấu mới."

"Ừm ừm ừm, không tệ không tệ, ngon lắm ngon lắm. Em có tay nghề như vậy, sau này không sợ không tìm được bạn gái." Hoắc Tam Nghiên vừa ăn vừa khen.

"..." Hoắc Vân Thâm tức giận đến nghiến răng. Vốn là sắp có bạn gái, tại chị mà giờ chuẩn bị mất rồi đây này!

Hoắc Tam Nghiên ăn ăn uống uống, uống uống lại ăn ăn. Vừa ăn cô vừa không quên mời Hoắc Vân Thâm: "Em trai, em cũng ăn đi chứ! Đừng có ngại, ăn nhiều một chút!"

Hoắc Vân Thâm đỡ trán: "..."

Ông trời ơi, xin ông hãy vác con quái vật ba mắt Hoắc Tam Nghiên này đi đi, đi đi, đi đi...