Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 103: Có phải anh thích tôi không?




Không ai có thể hiểu được Hoắc Vân Thâm lúc này, trong lòng anh vô cùng kích động, vô cùng sung sướng hạnh phúc, mừng đến sắp chảy nước mắt.

Từ sau vụ tai nạn năm năm trước, bác sĩ kết luận anh liệt nửa người dưới, chức năng kia cũng không còn. Kể từđó, cuộc sống của anh dường nhưđã vào bước đường cùng.

Một kẻ tàn phế, không có khả năng làm chuyện đó, một người vô dụng, không người nối dõi... Những lời đồn đại bên ngoài đổập tới như nước lũ như thú dữ, gần như dồn ép anh đến tận cùng.

Mặc dù bình thường nghe những lời đàm tiếu phiền phức kia anh chỉ cười trừ một cái, nhưng tận sâu trong đáy lòng, anh vẫn đểý, hay nói đúng hơn là vô cùng đểý.

Anh muốn là một người đàn ông bình thường. Mong muốn này thực sự vô cùng mãnh liệt.

Trong lúc Hoắc Vân Thâm vẫn còn đắm chìm trong những cảm xúc dâng trào không ngừng trong lòng, Hứa Hi Ngôn nằm trên giường đã tỉnh dậy. Cô từ từ mở mắt, cảm thấy sau gáy mình vô cùng đau đớn.

Cô xoa xoa đầu ngồi dậy, thấy khắp giường đều là cánh hoa. Khi cúi xuống nhìn bộ quần áo mỏng manh kiệm vải của mình, cô sợ hãi hét lên: "A!"

Cô hoảng hốt nhìn xung quanh một lượt, lập tức phát hiện một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang ở ngay cạnh. Hứa Hi Ngôn khiếp sợ: "Anh! Hoắc Vân Thâm?"

Hoắc Vân Thâm đã thu lại những cảm xúc xáo trộn khi nãy, lúc này tâm trạng anh đã bình thường trở lại. Anh nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, khóe miệng hơi cong, mỉm cười ngọt ngào gọi một tiếng: "Cảnh Hi."

Hứa Hi Ngôn như phát điên lên, khoanh hai tay lại trước ngực, lúng túng hỏi: "Anh Hoắc, chuyện gìđang xảy ra vậy? Sao tôi lại ởđây? Mà sao anh cũng ởđây?"

Hoắc Vân Thâm lười biếng dùng một tay day day trán, trong giọng nói còn mang theo vẻ giễu cợt: "Em có một người cha thật tốt. Ông ta vì muốn nịnh bợ tôi mà mang em ra làm quà tặng cho tôi đấy!"

Hứa Hi Ngôn: "..."

Con! M*! Nó!

Lúc đấy côđang ở trong gác xép của nhà họ Hứa thì bị ai đóđánh từđằng sau mà hôn mê, đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ởđây. Nếu những chuyện này không phải do Hứa Tấn Sơn làm ra thì còn có thể là ai được chứ?

Lẽ nào nhìn cô giống quà tặng lắm à?

Năm năm trước đã vậy, năm năm sau, ngày hôm nay vẫn là như vậy.

Cô thật khâm phục Hứa Tấn Sơn, chẳng lẽông ta không biết Hoắc Vân Thâm đã mất chức năng kia rồi sao?

Dù cho cô có cởi hết quần áo đứng trước mặt anh thì có tác dụng gì chứ?

Hôm nay coi như Hứa Hi Ngôn đã hiểu rõ, người của nhà họ Hứa vì lợi ích của mình mà bán đứng cô hết lần này đến lần khác, hoàn toàn không đểýđến cảm nhận của người khác.

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, Hứa Hi Ngôn liếc nhìn người đàn ông vẫn yên tĩnh kia. Lúc này, trong lòng côđột nhiên nảy sinh cảm giác thật may mắn.

Cũng may là cô bịđưa đến cho Hoắc Vân Thâm, nếu như bịđưa đến cho một người khác, không phải côđã xong đời rồi sao?

Nghĩ tới đây, nỗi hoảng hốt trong lòng Hứa Hi Ngôn cũng dần lắng xuống. Nhớđến những chuyện mà côđã nghe lén hai mẹ con Tô Nhụy nói, có phải năm năm trước Hoắc Vân Thâm đãđểýđến cô như lời của bọn họ?

Rốt cuộc đó có phải là sự thật không?

Hứa Hi Ngôn không nhịn được, muốn thử thăm dò anh một chút. Cô quyết định nằm nghiêng trên giường, cắn nhẹ bờ môi mình, ánh mắt trong veo như nước nhìn anh chằm chằm: "Anh Hoắc, tôi có xinh đẹp không?"

"Ừ." Hoắc Vân Thâm đáp.

Hứa Hi Ngôn phát hiện anh không hề nhìn cô mà quay mặt về phía khác, câu trả lời "Ừ" kia cũng chỉ qua loa lấy lệ.

Hứa Hi Ngôn chưa chịu từ bỏýđịnh, tiếp tục hỏi: "Này! Có phải anh thích tôi không?"

Hứa Hi Ngôn hỏi vô cùng thẳng thắn. Dù sao đó giờ cô cũng là người như vậy, thích là thích, không thích là không thích, đối với chuyện tình cảm cô cũng luôn luôn dứt khoát rõ ràng.

Lần này đến lượt tim Hoắc Vân Thâm đập rộn ràng, anh không ngờ Hứa Hi Ngôn lại đột nhiên hỏi thẳng mình như vậy. Vấn đề này anh biết trả lời thế nào?

Anh thật sự thích cô nhưng lại không nói nên lời thì phải làm sao đây?

...