Edit by Chang
Vừa mở cửa đã thấy Eric mang theo sương sớm đứng trước cửa nhà mình, trong tay cầm một đóa hoa hồng đỏ, mỉm cười nhìn về phía cô: “Hello, chào buổi sáng.” Nói xong, anh ta đẩy hoa hồng đến trước mặt cô: “Tặng em.”
Hạ Mạt Tâm nhìn anh ta, rồi lại nhìn bó hồng đỏ kia: “Ừ, hoa hồng thực rất tươi, sáng hôm nay đi mua sớm đấy à?”
“Đúng vậy, có cảm thấy rất cảm động không?”
Hạ Mạt Tâm nhìn anh: “Vì sao phải cảm động?”
“Chẳng lẽ em không thấy tôi đang thổ lộ với em sao?”
“Nhìn ra rồi.”
“Cứ vậy thôi à?”
“Nếu không anh còn muốn sao nữa?” Hạ Mạt Tâm hỏi.
“Chẳng lẽ em không nên nói gì đó với tôi à?”
“À, có đấy.”
“Gì nhỉ?” Dường như có chút vui mừng.
“Tôi muốn biết hôm nay anh uống lộn thuốc hay chưa uống thuốc thế, có muốn tôi gọi cho anh một anh bác sĩ không?”
“Hạ Mạt Tâm, em…”
Hạ Mạt Tâm căn bản không để ý tới anh ta, xoay người đi trong: “Tôi nói này đại thiếu gia, chừng nào anh mới cho tôi từ chức thế?”
“Này, không phải vẫn chưa tìm được trợ lý sao?” Eric nói.
“Thế à? Nhưng chị Huệ nói với tôi không hề có chuyện như vậy.”
Eric nghe xong có chút bực bội, nói: “Hạ Mạt Tâm, dù thế nào em cũng phải muốn từ chức sao? Em không có công việc, vậy nuôi con trai kiểu gì đây? Không phải tôi đã nói cho em nghỉ dài hạn rồi à, như vậy không tốt sao?”
“Eric!”
“Không cần nói nữa.” Sắc mặt Eric đột nhiên trầm xuống, nói thật, Hạ Mạt Tâm đã đi theo bên cạnh anh ta hơn ba năm nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta như vậy: “Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ gọi người tới tạm thời làm thay công việc của em, nhưng em vẫn là trợ lý của tôi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Nói xong, anh ta ngông nghênh nằm xuống ngủ.
Hạ Mạt Tâm nhìn anh ta, bất đắc dĩ thở dài. Sao cô lại không biết lòng tốt của anh ta chứ, ba năm nay cũng nhờ anh ta chiếu cố nên cô mới có thể thanh thản ổn định làm trợ lý hơn ba năm nay, nhưng rất nhiều chuyện thật sự thân bất do kỷ…
…
Vài ngày sau.
Hạ Mạt Tâm đang vẽ tranh cùng Bắc Bắc, lúc này di động đột nhiên vang lên.
“Alo, chị Huệ?”
“Hạ Mạt Tâm, Eric bị cảnh sát mang đi ở quán bar nước Pháp rồi.” Giọng của chị Huệ rất trầm.
“A?! Tại sao lại thế chứ?” Hạ Mạt Tâm chỉ cảm thấy mí mắt mình giật giật.
“Tình huống cụ thể chị cũng không rõ lắm, hiện tại em lập tức đến nước Pháp nộp tiền bảo lãnh cho Eric đi, hơn nữa phải nhanh lên! Tuyệt đối không thể bị truyền thông trong ngoài nước biết được, ông chủ nói sẽ phái một người đi tìm hiểu tình huống cùng em, vé máy bay đã chuẩn bị xong rồi, bốn giờ chiều nay.”
“Được, em biết rồi.” Cúp máy, bởi vì chuyện phát sinh đột ngột nên cô bất đắc dĩ phải giao Bắc Bắc cho Tiểu Mai chăm sóc, sau đó vội vàng thu dọn một chút liền lái xe đến sân bay.
Bởi vì phải đợi Tiểu Mai xin nghỉ nên đã trì hoãn một chút thời gian, sau khi làm xong thủ tục, miễn cưỡng không bị lỡ chuyến bay. Cô chạy một mạch đến trước cửa máy bay, nhưng khi chạy đến trước máy bay số 45, cô đột nhiên dừng chân lại, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang gọi điện thoại bên kia …