Cố Bắc Thần không nói gì nữa, trực tiếp dẫn cô đến một nhà hàng bán đồ Trung Quốc.
Anh cũng không dẫn cô đến những chỗ cao cấp, chỉ là một quán ăn Trung Quốc rất bình thường. Hai người ngồi vị trí kế cửa sổ, trước mặt để một nồi lẩu, bên trên còn có những thứ khác.
Hạ Mạt Tâm nhìn bàn ăn đầy mỹ vị thì cười cong mắt.
Cố Bắc Thần không ăn nhiều lắm, có nhiều lúc ăn chỉ nhìn Hạ Mạt Tâm ăn.
“Anh không thích ăn sao?” Hạ Mạt Tâm nhìn anh không động đũa được mấy lần.
Cố Bắc Thần cười cười: “Không phải, anh không quen ăn nhiều vào buổi tối.”
“Thế hả, vậy lần sau chúng ta ăn thanh đạm chút nhé, hôm nay em thật sự quá đói bụng.”
Cố Bắc Thần gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong chén cô: “Em đói lắm à?”
Hạ Mạt Tâm gật gật đầu: “Đói bụng cả buổi trưa, em cứ nghĩ anh sẽ nhắn lại, nào ngờ một tin nhắn anh cũng không gửi lại.” Trong lời tuy có chút oán trách, nhưng cô lại rất vui vẻ, cũng không biết vì sao nữa.
Cố Bắc Thần mới đầu hơi sửng sốt, anh nhìn chằm chằm Hạ Mạt Tâm.
Vì chờ anh sao? Ha ha, sao lại có người phụ nữ đơn thuần như vậy? Ít nhất đây cũng là lần đầu tiên Cố Bắc Thần gặp được.
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy điện thoại vang lên, Cố Bắc Thần lấy ra xem, nói: “Ngại quá, anh nghe điện thoại chút.”
“Được.” Hạ Mạt Tâm gật gật đầu.
Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, Hạ Mạt Tâm nhìn anh, anh đang cầm điện thoại, lúc nãy đến giờ chỉ toàn đối phương nói, lâu lâu mới đáp lại, thỉnh thoảng lông mày hơi nhíu lại: “Ừ, được, tôi biết rồi.”
Cố Bắc Thần nói xong liền cup điện thoại.
Hạ Mạt Tâm nhìn anh: “Nếu anh bận thì cứ đi đi.”
“Chờ em ăn xong rồi anh đưa em trở về.” Đây cũng không phải cố tình, mà là một loại thói quen.
“Không cần đâu, trực tiếp gói lại mang về là được.” Nói Hạ Mạt Tâm đã gọi phục vụ đến đóng gói.
Cố Bắc Thần cũng không nói gì thêm, nhanh chóng đi thanh toán.
Sau khi thanh toán xong, Hạ Mạt Tâm ngồi trên xe, cô lấy một món đồ trang trí từ trong túi để trên xe Cố Bắc Thần.
“Đây là gì thế?” Cố Bắc Thần lên xe thấy thế liền hỏi.
“Cái này gọi là Triangle, tặng anh đấy.”
Cố Bắc Thần cầm lên nhìn nhìn, sau đó cười khẽ để về chỗ cũ.
Từ trước đến nay anh không hề có hứng thú với mấy đồ con nít này, nhưng cũng sẽ không cản cô đặt thứ này trên xe mình, anh cũng cảm thấy rất bình thường.
Cố Bắc Thần đưa Hạ Mạt Tâm đến trước cửa nhà, nói: “Anh đi trước đây.” Nói xong liền chuẩn bị xoay người rời đi.
“Này, Cố Bắc Thần.” Hạ Mạt Tâm gọi anh lại.
Cố Bắc Thần xoay người, Hạ Mạt Tâm liền nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt anh: “Lái xe cẩn thận đấy.”
Ánh đèn bên hàng hiên hơi tối tăm, hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Bắc Thần thoáng trầm mặc một chút mới gật đầu: “Ừm, em cũng đi ngủ sớm một chút.” Nói xong, anh đưa tay sờ sờ tóc cô rồi mới xoay người đi xuống dưới lầu.
Tuy không được anh hôn đáp lại như trong tưởng tượng, nhưng cũng không biết vì sao Hạ Mạt Tâm vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Chắc đây là cảm giác yêu đương nhỉ, nghĩ vậy, cô xoay người đi vào cửa.
Dưới lầu, Cố Bắc Thần ngồi vào trong xe cũng không lập tức rời đi, anh lấy một điếu thuốc, lại nhìn ánh đèn bên cửa sổ tầng 5 kia, hút một hơi thuốc rồi chậm rãi phun ra, nhìn Triangle đặt trong xe một lúc lâu, đến khi hút gần hết điếu thuốc kia mới lái xe rời đi…