Hạ Mạt Tâm đội trận mưa to kia quay về nhà, cô còn không kịp đau lòng thì vừa tối đã sốt cao.
Lúc tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm trên sô pha, cả người vô lực, miệng đắng lưỡi khô.
Cô ngồi dậy nhìn đồng hồ, bây giờ đã là nửa đêm rồi. Cô tắt TV, lê cơ thể vô lực của mình trở về phòng, cô biết hôm nay chắc chắn anh sẽ không về nhà.
Cô bị bệnh ba ngày, vậy mà trước sau lại không hề nhìn thấy Cố Bắc Thần.
Vì đang mang thai nên cô không dám tùy tiện uống thuốc, Hạ Mạt Tâm cũng chỉ có thể một mình chịu đựng.
Cô đi vào phòng bếp rót một ly nước, lúc này mới thấy trên sô pha có một chiếc áo khoác. Cô biết anh đã trở về rồi, nhưng chỉ thay quần áo một chút rồi đi. Mấy ngày nay gần như đều như thế.
Cô bước về phía đó, cầm điện thoại gọi cho tiệm giặt quần áo, bảo bọn họ lát nữa đến đưa quần áo về giặt.
Sau đó ngồi trên sô pha mở TV.
Cuộc sống có đôi khi sẽ như vậy, thứ càng không muốn nhìn thấy nhất, vậy lại luôn có thể thường xuyên ập vào mắt chúng ta.
Tin tức giải trí đang nói những chuyện liên quan đến Cố Bắc Thần và Vưu Kỳ San, mấy tin tức thế này chiếu từng đợt này sang đợt khác, mãi không dứt.
Hạ Mạt Tâm trực tiếp tắt TV. Cô sờ sờ trán, hình như đã hết sốt rồi, nhưng cô thể vẫn rất suy yếu…
Cô nằm trên sô pha nhìn trần nhà đến phát ngốc.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng điện thoại rung lên ting ting.
Cô cầm di động nhìn một chút, không phải điện thoại của cô.
Tìm thêm một chút nữa, cuối cùng tìm được điện thoại của Cố Bắc Thần trong góc sô pha.
Cô nhìn nhìn màn hình, vậy mà lại là Vưu Kỳ San.
Trong lúc cô đang do dự có nên nghe không, Cố Bắc Thần đã đi vòng vèo trở về, thấy Hạ Mạt Tâm liền hỏi: “Hôm nay em không đi làm sao?”
Hạ Mạt Tâm nhìn anh, nói: “Ừ, xin nghỉ.” Nhìn dáng vẻ này của anh, có lẽ vẫn không biết cô bị bệnh suốt ba ngày.
Nói xong, cô đưa điện thoại cho anh.
Cố Bắc Thần nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ, vội vàng nhấn gọi lại: “Kỳ San, làm sao vậy?”
…
Cúp máy, Cố Bắc Thần nói với Hạ Mạt Tâm: “Anh tới công ty đây.”
“Cố Bắc Thần?” Hạ Mạt Tâm chợt gọi anh lại.
“Hả?”
“Cô ấy có khỏe không?”
Cố Bắc Thần trả lời: “Đã không sao rồi, đợi cuối tuần sẽ làm phẫu thuật.”
“À.” Cô mím môi: “Bây giờ anh có thời gian không?”
Cố Bắc Thần nhìn nhìn đồng hồ, đáp: “Hiện tại không được rồi, Kỳ San nói muốn ăn bánh kem. Anh phải đi cho cô ấy, qua giờ này sẽ không mua được nữa.”
“Vậy lúc nào anh có thời gian?” Hạ Mạt Tâm lại hỏi.
“Làm sao vậy? Em có chuyện gì sao?”
Hạ Mạt Tâm bình tĩnh nhìn về phía anh, nói: “Chừng nào anh có thời gian thì chúng ta bàn bạc chuyện ly hôn một chút.”
Cố Bắc Thần sửng sốt: “Ly hôn?”
“Ừ, ly hôn.”
Cố Bắc Thần thở dài, bước lên phía trước: “Đừng làm loạn nữa, gần đây trạng thái tinh thần của Kỳ San không tốt, anh phải ở bên cạnh cô ấy. Em cũng đừng để mấy câu nói của Ngữ Hi trong lòng, anh đã nói với nó rồi, một thời gian nữa sẽ làm nó phải xin lỗi em.” Nói xong, anh ghé người khẽ hôn lên trán cô một cái: “Thôi, anh đi nhé, đừng suy nghĩ lung tung nữa, được không?”