Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 91




U tối , thật u tối !

Vĩnh Thanh đang ở một nơi nào đấy rất tối và chẳng thấy gì cả . Chẳng cí âm thanh gì , động tĩnh cũng không tất cả chìm trong im lặng và bóng tối .

Rồi bỗng nhiên có một giọng cười phát ra rất lớn lại rất đáng sợ . Nó cứ văng vẳng bên tai Vĩnh Thanh chẳng dứt , vang vọng trong trí óc .

Giọng cười đáng sợ đó cuối cùng cũng dứt , và sau khi giọng cười đó dứt thì một cảm giác lạnh người chạy dọc sống lưng .

Một ánh sáng bất ngờ lóe lên , Vĩnh Thanh nhanh chóng quay về phía anh sáng đó .

Chỉ có một góc , một góc được chiếu sáng . Quay người về phía ánh sáng đó Vĩnh Thanh một phen chấn kinh , sợ hãi .

Ánh sáng mờ nhạt , nhưng hiện hữu có thể thấy . Người mà Vĩnh Thanh sợ hãi nhất người mà luôn ám ảnh , lẫn vào giấc ngủ của Y khi Y về thành phố này là Hồ Nhất Hùng .
Hắn ngồi vắt chéo chân uy lực trên ghế đỏ . Đứng thinh bất động chẳng nói nên câu , Y chỉ biết to mắt mà nhìn .

Ánh mắt kia ! Cái ánh mắt gϊếŧ người kia đang nhìn chằm chằm vào Y . Miệng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt . Trong mắt hắn chỉ toàn lửa rực đỏ , ngọn lửa tức giận bùng phát .

" Em nghĩ em thoát khỏi tôi sao ! HaHaHa " Giọng trầm trầm ấm ấm phát ra trong không gian u tối , chỉ có hắn và Y . Câu nói kia làm Y run sợ chân tay

" Không !!!! " Hét to .

Bật cả người dậy , Vĩnh Thanh thở hỗn hễn , mồ hôi ướt đẫm trên trán và lưng .

Hóa ra chỉ là mơ !

Mấy ngày nay về đây Y đều cứ gặp giấc mơ đó . Chẳng phải đã quên , sao còn nhớ tới , mơ tới hắn . Mà là giấc mơ kinh khủng kia .

Nữa tỉnh nữa mê , lại thấp thoáng nghe dư âm bên tai là giọng cười kia . Y co người lại phát run .
Là mơ nhưng khiến Y sợ , gặp hắn thật thì chẳng phải biết làm sao mất . Nhưng sao mà gặp được , cái thành phố A to lớn vậy mà . Vĩnh Thanh chả tin trái đất này nhỏ bé vậy đâu .

Tự trấn an mình rằng đó chỉ là mơ , không phải thật . Thật sợ ! Y thật sợ nam nhân đó .

Sau nột lúc mới điều chỉnh được tâm trạng , thần trí . Liếc mắt qua đồng hồ , cũng chỉ mới 3h sáng .

Bước xuống giường thay đồ , Y có thể ngủ tiếp nhưng lại sợ gặp lại giấc mơ đó . ( Vẫn đang trong khách sạn chưa tìm nhà ở )

Phải nhanh chóng thu dọn mọi thứ ở đây rồi chấm dứt cái tình trạng này nếu không chỉ có mất ngủ tới chết nếu như ngày nào cũng phải mơ cái giấc mơ kinh hoàng này .

Từ giọng cười , ánh mắt , phong thái kia trong giấc mơ đó đều thật đáng sợ . Như ác quỷ hiện hình vậy .
____

8h sáng ....

Vĩnh Thanh mặc trang phục chỉnh tề , thanh lịch tay cầm hồ sơ . Hình như đang chuẩn bị đi xin việc.

Đứng trước một công ty cũng khá lớn , Y cẩn thận bước vào . Đi lại ngay quầy tiếp tân và hỏi :

" Chào cô ! Tôi đến đây và muốn xin việc ... Cho hỏi phòng phỏng vấn nằm ở đâu ạ !"

" Xin lỗi anh ! Trước giờ công ty tôi các nhân viên đều do giám đốc tuyển và phỏng vấn "

" Vậy cho tôi hỏi phòng giám đốc nằm ở đâu ! "

" Dạ anh đi lên lầu 12 và quẹo phải phòng thứ ba là của giám đốc "

" Cảm ơn cô ! "

Nói rồi Y một mạch bước đi , khá lâu Vĩnh Thanh mới đi tới lầu 12 . Theo như lời nói của cô tiếp tân kia thì quẹo phải phòng thứ ba là của giám đốc . Đi như lời hướng dẫn thì Vĩnh Thanh đang đứng trước cửa căn phòng đó .

Y cũng hơi thắc mắc tại sao lại là giám đốc tuyển và phỏng vấn chứ không phải người nào khác chứ . Chắc là để tuyển những người có thực lực thật sự rồi .
Khẽ gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ * Cốc Cốc * , bên trong đáp lại nhanh chóng " Là ai ! "

" Tôi muốn xin việc thưa giám đốc "

" Vào đi ! Cửa không khóa "

Bước vào căn phòng đó , tiến đến cái bàn làm việc lớn . Đặt hồ sơ của mình xuống và nhẹ nói " Thưa giám đốc ! Tôi muốn xin việc tại công ty ngài ạ "

Lấy hồ sơ của Y lên xem , khuôn mặt của người giám đốc kia bị che khuất nên Vĩnh Thanh không thấy rõ . Nhưng có thể biết rằng người giám đốc kia còn trẻ độ khoảng 27 - 28 .

Buông hồ sơ của Y xuống và ngước mặt lên nhìn cậu rồi " Cậu được nhận vào làm "

Khuôn mặt Y vui vẻ hẳn ra nhưng từ vui vẻ lại quay sang bây ngờ vô cùng . Khi hồ sơ đặt xuống cũng là lúc thấy được mặt của vị giám đốc kia .

Và đó là Xương Lâm ! một người hai năm trước kia cậu đã từng quen và khá thân .
" X ... Xương Lâm ! "

" ... "

Xương Lâm vui cười nhìn Vĩnh Thanh bất ngờ đứng ngây ngốc một chỗ .

" Chào em ! Vĩnh Thanh ! Lâu rồi không gặp "