Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 88




" Công việc bên kia ổn định như thế ! Tốt như thế sao lại về đây .. Chẳng phải bên đấy tốt hơn đây sao "

" Ba mẹ ! Mình còn ba mẹ bên này "

" .... "

Cũng đúng , Vĩnh Thanh còn ba mẹ Y bên đây .

" Mình đã từ bỏ nó và về đây tìm ba mẹ nhưng mà .... nhưng ba mẹ mình vẫn còn nằm trong tay hắn và không biết hai người ở đâu"

Nắm tay Vĩnh Thanh cậu xoa xoa đôi bàn tay gầy an ủi Y . " Mình sẽ tìm giúp cậu "

Chẳng nói gì , không khí chìm trong ảm đạm, buồn tẻ . Hôm nay là ngày Y về mà sao lại buồn vậy chứ , phải vui lên chứ đúng không .

" Aizzzzda ! Đừng vì điều đó mà buồn như vậy chứ ... Hôm nay là ngày vui mà ! Đồ ăn lên rồi kìa .. Bình Anh mình cùng ăn thôi , cậu bao tôi đấy nha ! Để xem hôm nay mình bào tiền cậu ra sao , ăn hết cái nhà hàng này luôn "

" Này ! Tôi thách cậu ăn hết cái nhà hàng này đó .. xem cái bụng cậu chứa nỗi không mà bày đặt nói ăn hết ! "
" Nổi chứ ! Chuẩn bị không còn một xu trong túi này cho coi "

Họ ăn uống nói chuyện với nhau vui vẻ . Y nâng ly rượu vang lên rồi uống một cái , Bình Anh bất ngờ lần hai .

" Biết uống rượu rồi hả Vĩnh Thanh "

" Ừm ! Chẳng phải có một ly không đâu mình có thể uống đến năm chai lận đó ! Ghê chưa "

" HaHa ! Nể thiệt .. Từ đứa chẳng biết uống bia , chẳng đụng tới giọt rượu thì lại có thể uống đến năm chai rượu vang "

" Thời gian thay đổi thì con người cũng thay đổi "

Tràn ngập vui vẻ , họ cười nói với nhau .

" Cậu định sẽ làm gì đây "

" Mình sẽ tìm kiếm một việc mới rồi lập một cuộc sống mới.. và tìm kiếm ba mẹ ! Tất cả đều sẽ mới , chẳng có gì là cũ cả ... Có cậu là cũ đó Bình Anh "

" Ý nói mình già ! Nè nè ... tôi và cậu sinh cùng một năm nhưng tôi sinh sau cậu có vài tháng mà nói tôi già ! Xem lại mình đi .. mấy năm qua à không hai năm rồi qua đó học hỏi , làm việc mà như trẻ con "
" Rồi rồi ! Cậu trẻ ! trẻ lắm được chưa "

Ăn uống no say thì Bình Anh trả tiền , hai người lái xe đi mua sắm rồi dạo vòng quanh thành phố rong chơi chẳng cần thèm nhìn thời gian . Khi ngộ nhỡ ra thì trời tối lúc nào , mặt trăng cũng đã mọc cao , trời thì đầy sao lấp lánh .

Bình Anh đưa Y đến một khách sạn ở chứ không dám đưa về nhà sợ tên lão công kia lại giận rồi hành cậu nữa .

Mong là mọi thứ đều ổn , Bình Anh thật muốn Y sống tốt , chẳng muộn phiền điều chi . Sợ gánh thêm phiền phức rồi con người nhỏ bé kia lại chống lại chẳng nỗi .

Vui vẻ , về tới nhà , ngôi nhà khang trang rộng rãi . Bình Anh đã dọn qua nhà Mẫn Doanh ở , khi quay lại anh cưng sủng cậu đến tận trời , muốn gì được nấy , thậm chí có thể sài tiền anh mà không cần sự cho phép từ chủ nhân chiếc thẻ .
Nhưng đôi khi lại bị đè ra thịt bất chợt , khiến Bình Anh làm bạn với chiếc giường đáng kính .

Hoa chỉ mới nở người lại chả thương mà làm nát nó mất . Tội nghiệp cho cậu thật .

Nhưng lạ thật , hôm nay ngôi nhà tối đen chẳng ánh đèn . Suy nghĩ đơn giản ngay bây giờ của Bình Anh là chắc anh đi làm chưa về . Cũng chẳng sao nếu anh chưa về thì cậu đợi anh về .

Bởi cậu biết rằng nếu anh về mà chẳng thấy cậu ở nhà thì sẽ có chuyện . Anh không thích cậu đi chơi về tối , nhưng chỉ mới 9h mà tối gì mà tối . Có gì thì dùng chiêu

Bước đi tung tăng , nhẹ nhàng thoải mái đi vào ngôi nhà . Đẩy cánh cửa rộng lớn ra , lấy tay bật cái công tắc đèn lên .

Khi đèn vừa bật sáng , căn nhà sáng rực cả lên , mọi thứ dần lõa thể nhìn rõ mọi thứ .

Bình Anh trợn mắt , giật mình đến giật nảy người cả lên , cơ thể cũng tự biết đường lui ra sao . Cái gì mà làm cậu giật mình như vậy ?
Phía trước mắt là hình ảnh người đàn ông tướng tá to lớn . Dáng ngồi vắt chân trên ghế uy quyền , biểu cảm còn tỏ vẻ khá hậm hực , nhìn người trước mắt với cặp mắt hổ dữ .

" Mẫn .. Mẫn Doanh ! "

Là Mẫn Doanh nhưng sao lại tức giận đến vậy .