Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 65




Tim đập" thình thịch " liên hồi , đôi chân run run như sắp ngã đỗ , cậu bồn chồn ,hồi hộp đứng trước phòng anh . Đôi tay đẫm ướt mồ hôi cầm chặt tay vịnh cửa .

Bình Anh rất hồi hộp , chẳng thể bình tĩnh nỗi . Mồ hôi tuôn ra ướt mảng áo sơ mi trắng , ráng hít một hơi thật sâu lấy can đảm gõ cửa .

* Cốc cốc * một tiếng gọi phản âm lại " Vào đi "

Cậu chầm chậm hé cửa , cánh cửa từ từ mở ra . Bước vào chậm rãi , cậu tiến lại gần phía bàn làm việc , đầu thì cuối xuống thấp chẳng ngước mặt lên .

Mẫn Doanh đang làm việc rất chăm chú , không nhìn tới cậu nhưng vẫn đủ biết là có người bước vào , lãnh đạm nói " Có chuyện gì "

" Dạ .. dạ .. tôi nộp tài liệu cho phó chủ tịch" Giọng cậu ngắt quãng chẳng nói thành câu liền mạch , tim càng đập mạnh , nhanh hơn .
" Để đó đi " Anh vẫn cắm cuối vào màn hình máy tính chẳng ngó lên xem người trước mặt là ai .

Cậu đặt nhẹ sấp giấy trên bàn , lại liếc nhìn lên nhìn anh . Anh vẫn cắm cúi vào màn hình , chẳng ngước lên .

" Phó chủ tịch ! tôi có chuyện muốn nói "

Anh dừng làm việc , ngước đầu lên nhìn cậu , chậm rãi nói " Có chuyện gì " . Toàn bộ thân người ngã ra sau ghế , bắt đầu chú ý đến cậu .

" Dạ ... dạ ... chuyện là "

Chưa kịp nói xong có một tiếng động phát ra chen vào tiếng nói lí nhí của cậu . Tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên , anh không quan tâm cầm sấp giấy xem vừa nói " Vào đi "

Cậu định nói ra điều quan trọng , điều mà mọi người mong đợi nhưng bị tiếng gõ cửa chen ngang . Lúc nào cũng vậy hết cậu chẳng dám đối diện với anh , gặp anh chỉ biết cúi mặt xuống .
Cậu nghĩ rằng mình là đồ hèn nhát , chẳng dám đối diện với anh . Dù hai người không còn là gì nhưng cậu có lẽ còn chút vấn vương .

Người bên kia cánh cửa nhận được phản hồi liền bước vào . Đôi giày cao gót bước đi phát ra tiếng " cộp cộp " vang vọng cả căn phòng . Người phụ nữ bước đến , đứng ngay kế bên cậu , khẽ hỏi

" Cậu làm gì ở đây "

" Tôi .. tôi nộp tài liệu cho chủ tịch "

Người phụ nữ nhìn Mẫn Doanh , anh trên tay cầm sấp tài liệu đó , mắt thì khá nheo lại nhìn vào nó . Liếc mắt sang kế bên , người phụ nữ kia mặt đồ nghiêm chỉnh khá cao nhưng cậu không nhìn thấy được khuôn mặt .

" Nếu đã nộp xong sao còn chưa đi "

" Ờ .. ừm là ..... "

Định nói ra câu gì đó nhưng bị nuốt ngược vào trong , mà cậu nghe giọng này rất quen , hình như đã nghe đâu đó . Cậu vẫn còn cúi đầu nên không thấy mặt , nhẹ ngước mặt lên nhìn người kế bên .
Cậu mở to mắt ,người phụ nữ đó không ai khác là bà trưởng phòng . Người mà cậu định tố cáo .

" Trưởng phòng .." cậu ngạc nhiên pha lẫn chút sợ hãi .

" Ngạc nhiên lắm sao " Bà ta cau mắt nhìn cậu

" Dạ không ! tôi đi ra ngay ... thưa phó chủ tịch tôi đi " Cuối đầu chào anh một cái , rồi chạy ra khỏi phòng .

Đóng cửa lại cậu vội vàng thở gấp , chẳng biết bà ta nói gì với Mẫn Doanh . Cậu đúng là bị bà ta hù cho một phen , chẳng ngờ bà ta lại vào đây , lại đứng bên cậu mà cậu chẳng biết .

Nếu lúc nãy mà chẳng biết bà ta đứng kế bên , mà thẳng vào kể tội bà ta thì chắc cậu đã không yên . Cũng hên là cậu đã ngước lên nhìn thấy bà ta mà ngăn cản lời nói của mình . Cậu xém nói ra rồi nhưng cũng vì bà ta mà hỏng hết .

Khi mà ra khỏi phòng rồi lại hối hận , tại sao mình lại chậm chạp như vậy . Nếu nói nhanh hơn một chút có lẽ vẫn còn kịp . Cậu thật muốn biết bà ta đang nói gì với anh , nếu cậu can đảm hơn bình tĩnh hơn có lẽ mọi thứ sẽ êm xuôi .
Nhưng nếu không có bà ta ở đó thì cậu có dám can đảm ngước lên nhìn anh , đối diện với anh , dám nói điều đó với anh không ? Như người xa lạ , khoảng cách quá xa có trở lại như trước hay vẫn mãi là người dưng ....

( Xin lỗi mọi người do máy mình gặp vấn đề , với lại bận bịu việc học , mới vô sau kì nghĩ dịch học quá trời , kiểm tra full luôn ! Thành tâm xin lỗi )