Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 61




" A! Cuối cùng cũng tan làm rồi "

Bình Anh vươn vai , xoay người mặt có chút tia vui mừng . Cậu chỉ muốn chạy nhanh về nhà nằm xuống và nghỉ ngơi thôi .

Bình Anh sấp xếp gọn gàng lại tài liệu , cậu cằm lấy cái cặp đen đi đứng dậy định đi ra khỏi đó .

" Này có muốn đi nhậu một lát không ... " Cậu đồng nghiệp kế bên chống tay lên bàn nhìn cậu mỉm cười , vẻ mặt có vẻ mong mỏi cậu chấp thuận vậy .

" Dẹp đi ... uống rồi sáng nay lại đi làm muộn cho mà xem ... "

" Giời ! Cậu sợ gì chứ uống một chút rồi uống ly nước giải rượu là xong chứ sao nữa "

" Thôi tôi không uống rượu đâu .. sáng lại nghe bà ta cằn nhằn nữa là mệt " Bình Anh khua tay từ chối lời mời .

Cậu kia vẻ mặt thất vọng " Được rồi .. vậy tôi đi uống 1 mình " , nói xong cậu kia bỏ ra ngoài .

Bình Anh thở dài một hơi nhẹ , mắt hướng về cửa rồi đi ra . Như thường lệ , cậu vẫn lấy xe rồi chạy về nhà .
Con đường về chiều tà rồi vẫn như lúc sáng ,đông đúc , xe chạy tấp nập trên đường . Dù như vậy nhưng cậu vẫn thấy trống vắng nơi cõi lòng sao ấy . Cảm giác thiếu thứ gì đó rất quan trọng ...

Bước vào ngôi nhà , quăng cái cặp đen sang một bên , cậu đi thẳng lên phòng tắm . Tháo đi cái Caravat rồi những nút áo , thân thể cậu phô ra trước vòi sen. Cậu lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh nữa rồi .

Bình Anh nhớ tới Mẫn Doanh , khuôn mặt đó , khí chất đó đúng là mê người thật mà . Cậu nhớ đến lúc mình bị anh ép hôn tới đỏ mặt , nhớ đến bị anh ép phải gọi bằng chồng . Đúng là cậu không thể quên được anh , chẳng thể quên nỗi người tên Mẫn Doanh này .

Nhưng giờ còn là gì nữa chứ , chẳng phải đều đã tan ra hết rồi sao ..

Lấy tay tắt đi vòi sen , cậu lấy cái khăn tắm màu trắng lau mình . Nhìn quanh căn phòng , cậu thở dài ra
" Xì ... Lại quên đem đồ tắm rồi thật là "

Cậu quấn cái khăn tắm quanh hông che đi " thứ kia "rồi bước ra ngoài . Vào phòng mặc bộ đồ ngủ đoàng hoàng , cậu đi xuống lầu lục lọi kiếm đồ ăn.

Xui xẻo thay cho cậu là nhà hết sạch đồ ăn , mì gói đã hết cách đây mấy ngày rồi mà cậu quên mua , với lại có thì cậu cũng làm biếng nấu .Chẳng lẽ nhịn đói suốt đêm sao ? Bình Anh quyết định đi ra ngoài ăn cho đỡ tốn công nấu .

Cậu mặc cái áo mỏng toang với cái quần dài rồi đi ra ngoài . Ban đêm gió lạnh thổi liên tục , cơ thể cậu run run với gió rét . Đầu ngón tay cũng đang tê tê dần , Bình Anh rất muốn về nhà nhưng vì nghĩ cho cái bụng nên ráng đi tới cửa hàng bán đồ ăn gần nhà .

" Lấy cho một phần thức ăn nhanh " Bình Anh nói với người nhân viên trong quán rồi lại nhìn thành phố A đang lung linh ánh đèn. Thành phố này đúng là rất ma mị chẳng thể lường trước chuyện gì . Mọi người ở đây đạp lên nhau mà sống , chỉ có tiền là có thể giải quyết chuyện được rồi . Nhiều khi trở nên gai góc một chút sẽ ít bị tấn công hơn , nhẫn nhịn chỉ cho họ cứ ức hϊếp mãi thôi . Nhưng điều đó rất ít ai làm được
Sau đó người nhân viên đưa cho cậu phần ăn , Bình Anh cũng thanh toán tiền rồi đi về nhà . Cậu không thể chịu nỗi cái thời tiết này đâu , nhanh chân chạy về nhà ăn xong rồi đánh một giấc tới sáng .

Bình Anh chẳng chú ý đến chiếc xe hơi đang đậu gần đó , một thanh niên vẻ mặt tuấn tú nhìn cậu không hề chớp mắt . Từng hành động cử chỉ nhỏ nhặt đều được thu gọn vào trong ánh mắt .

" Mua đồ ăn nhanh sao ..."

Tên này nhìn cậu đi khuất khỏi đó rồi mới lái xe đi .