Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 3




Cô ta vừa mới tới đã ngồi ngay kế bên hắn ta , cạ cạ bộ ngực khủng của cô ta vào tay hắn, vừa dùng những lời chảy nước nói

" Hồ tổng ~~~~~~ a! cho em uống với anh 1 ly được không ~~~~ ".

Hắn chỉ " Hừ " 1 cái, lấy ly rượu từ tay cô ta uống 1 hơi , tay hắn chẳng ngồi yên mà vòng qua eo cô ta ôm lấy

Cũng tại 1 nơi nào đó có 1 cậu thanh niên mang vẻ đẹp thuần khiết ,cánh tay thon dài đang cầm chai rượu đắt tiền bước đi . Vĩnh Thanh vừa đi ,vừa nhớ tới những lời nói của ông chủ đã dặn dò cậu trước đó

" Vĩnh Thanh cậu đem chai rượu này đến bàn ViP đó đi ! "

" Dạ vâng thưa ông chủ "

" À mà nè Vĩnh Thanh .. khách ngồi tại bàn đó là Hồ Tổng 1 người rất quan trọng nên cậu phải làm tốt đó phật lòng Hồ Tổng là coi như quán ta đi luôn đó "

" À Tôi biết rồi "

" Được rồi cậu đi đi "
Cậu bước tới bàn Vip đó, thì 1 hình ảnh đập vào mắt cậu là Hắn , hắn đẹp trai lạnh lùng hơn lời đồn, bên cạnh hắn là 1 cô gái ôm cánh tay hắn , quần áo hắn đã được tháo ra vài nút , còn hơi xộc xệc người phụ nữ đó không chú ý đến cậu , nhưng từ lúc cậu bước vào hắn nhìn cậu với cặp mắt dò xét làm cậu hơi hoảng tay đặt chai rượu trên bàn rồi nói

" Chúc quý khách ngon miệng "

Cậu xoay lưng, định bước đi thì từ sau lưng 1 giọng nói băng lãnh ,trầm giọng cất lên làm cậu rùng mình

" Tôi đã cho cậu đi chưa ??? "

Cậu trong tâm như hoảng sợ , quay đầu lại nói " quý khách muốn gì ạ "

Hắn không trả lời ,quay qua nhìn người phụ nữ đang ôm cánh tay hắn hất ra , người phụ nữ đó bất ngờ hỏi

" Sao vậy Hồ Tổng ?"

Hắn quăng lên bàn 1 cọc tiền, nói với người phụ nữ bằng chất giọng băng lãnh nhưng mắt hắn cứ dán chặt vào người cậu
" Cô mau cút khỏi đây ngay cho tôi ! "

" Nhưng mà Hồ Tổng em chưa làm gì mà sao lại đuổi em đi chứ ! "

" Cô nghe không hiểu sao hả ?? Tôi kiêu cô cút hay cô muốn tôi kiêu người lôi cô đi ??? "

" em ...em vâng "

Cô ta cầm lấy cọc tiền, đứng dậy đi cô ta đi ngang qua cậu " hừ " nhẹ ,nhưng còn không quên liếc cậu một cái . Bây giờ còn hắn với cậu đứng đó , từ lúc cô ta đi bầu không khí trở nên ngột ngạt, đáng sợ hơn

Cậu nãy giờ đứng như trời tròng không hiểu. Vẫn còn đang đứng như tượng giọng nói băng lãnh lần nữa cất lên

" Này cậu kia ! đứng đó làm gì không phục vụ khách hay sao? "

" À vâng "

" Cậu ngồi đây uống rượu với tôi "

Nghe thế cậu hoảng đáp

" Nhưng quy định trong quán không cho phép nhân viên uống rượu "

Hắn chau mày khó chịu nhăn nhó nhưng không thuyên giảm khí chất tổng tài đẹp trai của hắn
" Bây giờ cậu uống hay muốn nghỉ việc "

"....... À dạ vâng tôi uống "

Cậu rụt rè ngồi kế hắn , hắn nhìn cậu. chăm chú rồi đem ly rượu ra trước mặt cậu

" Mau uống đi "

Cậu nuốt nước bọt một cái từ trước đến giờ cậu không biết uống bia, còn chưa đụng, thì làm sao biết uống mấy cái này , hắn thấy cậu 1 hồi lâu không chịu uống thì cau mày khó chịu

" Sau không chịu uống cậu muốn nghỉ việc à "

Cậu nghe tới đuổi việc thì hoảng sợ , ở cái thành phố này kiếm việc làm rất khócực lắm cậu mới tìm được việc , cậu liều tay cầm lấy ly rượu nóc sạch 1 hơi .

Sau khi uống xong bây giờ cậu mới biết vị của rượu ra sao, mới uống 1 ly thôi mà như hàng trăm ly , huống hồ đây là rượu mạnh cơn mắc ói như muốn tuôn ra.Cậu cố gắng lắm mới kiềm chế được.

Hắn cười nữa miệng hỏi
" Cậu tên gì ? "

" Tôi tên là Triệu Vĩnh Thanh "

" Triệu Vĩnh Thanh sao ? Tên hay đấy "

Bỗng có 1 bàn tay kéo cậu vào người hắn

" Cậu ra giá 1 đêm của cậu đi tôi trả "