Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 24




Sau 1 lát cậu bước ra . Hắn bây giờ đã thay y phục . Đó là 1 bộ âu phục đỏ , carvat đen , đôi giày đen . Tất cả điều là đồ hiệu mắc tiền . Hắn thấy cậu bước ra thì lấy 1 bộ đồ đưa cho cậu .

" Em thay bộ này đi "

" Ừ "

Cậu cầm lấy bộ đồ bước vào nhà tắm . Khá lâu cậu bước ra ,nhìn cậu đã đẹp bây giờ còn đẹp hơn . Hắn cười tươi nắm tay cậu đi xuống nhà bếp .

" Mình đi ăn sáng thôi "

Hai người ăn sáng và lại tạo thêm gato cho những người xung quanh . Khiến họ cảm thấy ông chủ nhà mình từ khi cậu xuất hiện đã khiến 1 người lạnh lùng , khó gần như ông chủ bây giờ lại trở nên ngọt ngào , ôn nhu với cậu .

Hắn và cậu lên xe đi đến công ty . Khi vừa bước vào công ty , nhân viên chạy ra xếp hàng cuối người chào hắn . Hắn không quan tâm nắm tay cậu bước đi . Các nhân viên nhìn thấy cảnh tượng đó thì xì xào bàn tán
🙍: " Cậu ta là ai vậy ? "

🙆: " Cậu ta đẹp trai quá đi ! Nhìn đẹp muốn xỉu "

🙋: " Cậu ta được chủ tịch nắm tay ! Chắc là người mới"

👧: " Nhưng chủ tịch từ trước có nắm tay ai đâu ! Hay chủ tịch yêu cậu ta "

👦: " Đúng là đẹp đôi nhen "

👨: " Mấy người lo mà làm việc đi ! Ở đây mà bàn tán chủ tịch nghe thấy là đuổi việc các người hết đó "

Bình Anh và Mẫn Doanh cũng vừa mới đến công ty . Thấy mọi người bàn tán gì đó cậu chạy ra hỏi .

" Mọi người đang nói gì vậy "

👧: Có 1 người được chủ tịch nắm tay vào đó ! Cậu ta rất đẹp trai nha ! Tui nhìn mún xỉu lun "

" À ! "

👧: " Thôi tui đi làm đây ! "

" Ừm "

" Người mà được Hồ Tổng nắm tay dẫn vào công ty ! Chẵng lẽ...."

" Là Vĩnh Thanh "

" Mẫn Doanh anh làm em giật mình "

" Đi thôi ! Đừng quan tâm nữa"

"A!"

Cậu chưa nói xong thì bị anh ta nắm tay lôi đi . Còn về Vĩnh Thanh cậu được hắn dắt vào 1 căn phòng rộng , xa hoa đẹp không kém căn phòng ngủ của hắn .
Hắn ngồi xuống ghế nơi cái bàn hắn thường làm việc .

" Bây giờ ! Tôi làm gì "

" Làm những điều mà anh yêu cầu "

Hắn quăng 1 tập hồ sơ trước mặt cậu .

" Em sửa tập hồ sơ này đi "

" Vâng "

Cậu ngồi vào bàn bắt đầu làm việc . Nhưng hắn nào để yên cứ cách 5 phút lại sai cậu 1 lần khiến cậu như phát điên .

" Vĩnh Thanh! em đi pha cafe cho anh đi "

" Vâng "

5 phút sau cậu quay lại với ly cafe trên tay , cậu đặt nhẹ nhàng xuống bàn .

" Cafe của anh "

Hắn uống 1 ngụm .

" Cafe đắng quá ! em đi pha lại đi "

" Vâng "

5 phút sau

" Cafe của anh đây "

" Nó ngọt quá ! anh muốn uống cafe sữa "

" Vâng "

5 phút sau ...

" Đây ! cafe sữa của anh "

" Ừm ! Ngon lắm "

" Vậy tôi về làm việc "

" Nhưng anh muốn ăn bánh ngọt "

" Nhưng bây giờ tôi mắc làm việc "

" Đây là mệnh lệnh "

" T..tôi biết rồi "

Cậu lại lếch cái thân đi mua bánh cho Hồ Tổng .
10 phút sau

" Đây là bánh của anh "

Câu giơ 1 hộp màu hồng đưa tới trước mặt hắn . Hắn nhìn cậu

" Anh đổi ý rồi ! Anh không muốn ăn bánh "

" Anh..anh "

" Em ăn đi "

" Trưa tôi ăn ! "

Cậu quay về làm việc với 1 cục tức to đùng đang được kìm nén . Cậu nhìn hắn mà chửi thầm .

" Tại sao tôi phải vướng vào anh chứ ! Đồ đáng ghét "

Mặc dù biết cậu đang chửi mình . Nhưng hắn thấy thế lại càng muốn chọc cậu thêm .

5 phút sau ..

" Em đi lấy tài liệu cho anh đi "

" Vâng "

5 phút sau

" Em đi lấy cafe cho anh ! Cafe hết rồi "

" Ừm "

5 phút sau ...

" Vĩnh Thanh ! em..."

Hắn chưa kịp nói xong đã bị cậu cắt lời . Cậu bây giờ kìm nén không được mà chửi hắn . Cậu biết đó là 1 điều không nên nhưng cậu không chịu được nữa .

" Aaaa" * hét *

" Anh có thể sai tôi 1 lần được không ! tôi sắp phát điên rồi . Anh có thể đừng sai tôi nữa không . Tôi vô làm thư kí chứ tôi không vào làm ô sin! "
* Tác giả :" Ối mẹ ơi ! sư tử xuổng chuồng ghê quá "*

" ...."

" À ừm ! tôi xin lỗi . tôi không cố ý "

Hắn hơi bất ngờ , không ngờ con mèo nhỏ cũng có ngày hóa sư tử .

" Đi lại đây "

Cậu chằm chặm bước lại hắn . Hắn kéo cậu ngồi xuống ghế , cậu bây giờ đang nằm hẳn trong lòng hắn