Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 21




Chớp mắt 1 cái cuối cùng đã tới chiều .

Hắn thì về nhà với con mèo nhỏ , hắn lên xe lao đi với tốc độ hàng trăm cây số trên giờ . Hắn nhanh chóng đã về tới nhà .

Hắn lên phòng , thấy cậu đang nằm chơi game . Thì hắn tiến lại dựt điện thoại của cậu đưa lên cao .

" Tôi cho em ở nhà không phải để cho em nằm chơi game "

" Anh..trả điện thoại cho tôi"

" Không trả "

" Chứ tôi ở nhà có gì đâu mà làm ! thì tôi chơi game "

" Ở nhà chán lắm sao "

" Ừm "

" Vậy thì mai em đi làm trong công ty tôi "

" Làm trong công ty anh ???"

" Đúng "

" Làm việc gì ?? "

" Thư kí của tôi "

Hắn đặt nhẹ cái điện thoại xuống đầu giường . Hắn tiến lại cậu , ôm cậu vào lòng , cậu cũng không phản kháng mà cho hắn ôm .

" Nay em ở nhà có ngoan không "

"Tôi có ngoan hay không liên quan gì tới anh "

" Sao em lại nói vậy chứ ?? "
" Hừ ! Nhờ cái công sức to lớn của anh giờ tôi không thể mà bỏ trốn được khỏi 1 tên ác ma như anh "

" Tại em muốn bỏ trốn nên đừng trách tôi ? "

" Em mà còn bỏ trốn thêm lần nào nữa thì đừng trách tôi "

" Tôi ..tôi biết rồi "

" Tôi muốn ăn cơm "

" Được rồi ! "

Hắn bế cậu xuống nhà khiến cho người làm trong nhà chứng kiến 1 cảnh vô cùng ngọt ngào của hắn và cậu , như đôi vợ chồng vậy .

Không khí ở hắn và cậu ngọt ngào bao nhiêu , thì ở Bình Anh và Mẫn Doanh không khí lại ngột ngạt căn thẳng bấy nhiêu .

Mẫn Doanh dẫn Bình Anh vào trung tâm thương mại . Anh ta đang lựa đồ cho cậu . Sau 1 hồi thì anh ta đưa cho cậu 1 bộ đồ . Cậu lặng lẽ đi vào thay , sau khi thay xong cậu bước ra . Đó là 1 bộ vest màu trắng , carvat đỏ . Còn anh ta thì đơn giản chỉ 1 cái vest đen là đủ tôn lên phần đẹp trai rồi .
Sau đó cả 2 đến buổi tiệc . Trong suốt quá trình đi cậu không nói gì , anh ta thấy vậy cất giọng lên phá tan bầu không khí trầm lặng .

" Căng thẳng lắm sao?"

" Tôi không quen đến chỗ đông người "

" Ừm "

Chiếc xe đen dừng lại trước cổng 1 buổi tiệc , anh ta mở cửa xe . Cậu bước ra khỏi , đi theo sau anh ta . Buổi tiệc được trang trí sang trọng lỗng lẫy .

Nhìn quanh có đồ ăn và rượu . Cũng hên cậu biết uống rượu chứ không như Vĩnh Thanh 1 giọt bia cũng không chạm vào .

Anh ta đi tiếp mấy đối tác cậu ra 1 chỗ khuất nhìn khung cảnh xung quanh . Mặc dù cậu biết uống rượu nhưng cũng không muốn uống . Khung cảnh trong

buổi tiệc thật đông đúc . Những người phụ nữ mặc áo sang trọng , Những người đàn ông thì mặc áo vest lịch sự.

Từ đâu xa xa , có 1 người đang tiến về phía cậu . Người đó mặc áo vest nâu , tuổi hình như 40 . Hắn tiến lại , trên tay cầm ly rượu vang . Hắn ta cười nhẹ
" Chào cậu "

" Cậu là đến đây với ai thế cậu trai trẻ "

" À tôi đến với phó chủ tịch của công ty Nhân Minh "

" Chào anh "

" Là phó chủ tịch của công ty đó sao ? "

Hắn ta chìa tay ra bắt tay với cậu . Rồi hắn ta đưa ly rượu trước mặt cậu .

" Không biết cậu có thể uống với tôi 1 ly được không "

" À ..ừ... được"

Cậu cầm ly rượu vang uống 1 hơi . Cỡ tầm 10 phút sau , cơ thể bắt đầu nóng rực, đầu óc choáng váng . Hắn ta tiến lại bắt sờ mó cậu . Hắn ta từ sờ mặt cậu đến sờ ngực rồi xuống đùi .

" Cậu say rồi để tôi đưa cậu đi nghỉ ngơi "

" Không ..a ..ưm "

Hắn định dìu cậu đi thì từ đâu anh ta xuất hiện đánh 1 cước vào đầu hắn ta , khiến hắn ta ngất xỉu . Anh ta lại đỡ cậu , mặt hiện lên vẻ tức giận .

" Sao em lại dám để hắn ta sờ mó ! "

" P..phó ..ưʍ..chủ tịch tôi ..ưm ..nóng quá "
" Em sao vậy ?? không khỏe chổ nào??"

" Hắn ta ..a..ưm "

" Sao??"

" Bỏ...ưʍ..cái gì vào rượu ..ưm "

Mẫn Doanh nghe tới đây cũng hiểu chuyện gì xảy ra .

" Để anh đưa em về ?"

" Còn về hắn ta anh xử lý sau "

" Còn em anh sẽ xử lý trong đêm nay ! "

" Ưʍ..nóng quá "