Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 129




Khi hai người mở cửa bước vào pub thì tất cả ánh mắt cũng như sự chú ý đổ dồn vào hai người .

Kể cả ánh mắt thèm thuồng khao khát muốn có được hai cậu từ những tiểu thụ đằng xa .

Hai người không quan tâm điều đó đi lại một chỗ ngồi và gọi rượu .Nhưng không bao lâu thì có một bé tiểu thụ đi lại bắt chuyện làm quen .

" Ê ! Có mồi kìa " Bình Anh khẽ nói

" Ừm .. nhập vai vào "

Hai người vắt chân ngồi chiêm ngưỡng nhan sắc cùng thân hình cậu ta .

Cậu ta nhanh đi lại chổ hai người nhẹ ngồi xuống ghế " Chào hai anh ! Em tên là Tiểu Ngũ rất vui được gặp hai người "

" Chào ... " Hai người giọng lạnh nói .

" Hai anh mới đến pub sao ? "

" Đúng "

Vĩnh Thanh nhìn sơ là biết tiểu thụ , mà lại là một tiểu thụ rất quyến rũ , chắc ở đây ai cũng muốn có cậu ta .

Mặc áo xuyên thấu , cái quần bó sát lộ ra mông căng tròn , cậu ta cố ý ngồi ưỡn người để khoe đường cong của mình .
Cậu liếc qua Bình Anh , Bình Anh vẫn bình tĩnh giữ nét mặt lạnh của mình .

" Không biết hai người có thể uống với tôi một ly không ? "

" Đương nhiên được ! Đúng không mày "

" Ừm "

* Cạch * Ba người cụng ly, Vĩnh Thanh hóp một ngụm rượu vang trắng vào miệng mình .

Tiểu Ngũ cậu ta càng mạnh dạng hơn khi tự chủ động đứng dậy ngồi vào đùi Vĩnh Thanh . Lẽ ra lúc này cậu phải sợ mới đúng nhưng không vẫn là vẻ mặt kia , lạnh đến hết chổ nói .

" Không biết anh có rãnh đêm nay không hửm ? " Cậu ta giật cà - vạt kéo đầu cậu xích lại .

" Không .. tối nay tôi mắc tiếp bạn của mình rồi "

" Vậy anh có thể dành thời gian cho tôi không " Tiểu Ngũ gì đó đưa ra năm cái thẻ ATM cà cạ vào mặt cậu .

" Xin lỗi .. tôi không phải trai bao tiền tôi không thiếu " Vĩnh Thanh gạt mấy tấm thẻ kia ra khỏi mặt mình cùng với đẩy nhẹ cậu ta để rời ra khỏi người của mình .
Thế mà lại cậu ta lại dính như sam với cậu nói " Tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì anh muốn và anh phải thuộc về tôi "

" Tại sao cậu lại muốn tôi ? Chẳng phải trọng pub có rất nhiều người hay sao "

" Tại tôi thích anh .. anh có nghe tình yêu sét đánh chưa .. tôi thích anh khi tôi lần đầu nhìn thấy anh đi vào đây .. anh khác hẵng bọn họ ! Vì anh tôi sẵn sàng dâng hiến lần đầu "

" Cậu có lần đầu sao ? Có tiền lại xinh đẹp thế dâng cho tôi có phải quá uổng phí không ! "

" Anh lại nghĩ tôi như mấy người khác rồi .. tôi chưa hề mất , còn là xử nam , không tin tối này tôi chứng minh cho anh thấy .. tôi có tiền bên tôi anh không sợ nghèo khổ , tôi sẽ cho mọi thứ mà anh muốn "

" Cảm ơn tình cảm của cậu dành cho tôi nhưng xin lỗi tôi lại không muốn cậu .. phiền cậu đi khỏi người tôi dùm "
Chất giọng kia làm Tiểu Ngũ thật muốn chiếm hữu cậu cho bằng được . Tiểu Ngũ cậu ta chấm cậu rồi không dễ gì để cậu lọt ra khỏi tay cậu ta được .

" Thú vị thật .. vậy như thế nào anh mới chấp nhận là của tôi đây ! Không cần tiền không cần nhằn sắc này anh là người đầu tiên đó ... tên nào ở đây cũng muốn tôi chỉ riêng anh thôi đó ..tôi là Tiểu Ngũ một cậu ấm đấy , anh thật không muốn "

" Không .. "

" Nếu anh không muốn tôi cũng không ép làm gì " Nói rồi cậu ta cũng leo xuống người cậu , Vĩnh Thanh vẫn bình tỉnh ngồi uống rượu .

Cậu ta với vẻ mặt thất vọng đi khỏi đó . Bình Anh nãy giờ chứng kiến không khỏi khen ngợi " Vĩnh Thanh .. cậu tài thiệt , diễn xuất như thần ! "

" Chứ còn sao nữa ? Nếu tôi đồng ý thì tối nay sẽ mệt với cậu ta cho xem "

" Haha"

" Hiếm khi có người trong đây lại còn có lần đầu như cậu ta "
" Thôi zô nào bạn hiền "

Hai người uống tiếp một ly bỗng Vĩnh Thanh mắc vệ sinh nên vô nhà vệ sinh để Bình Anh ngồi đó một mình .

Trong nhà vệ sinh ____

" Sao mình cảm thấy bất an ghê gớm vậy nhỉ ? chẳng phải hắn ta đã đi công tác đâu còn ở đây quản mình nữa hay sao .. lạ cứ như sắp có đại hoạ giáng xuống đầu mình vậy .. kệ đi suy nghĩ nhiều rồi .. "

Cậu tranh thủ rửa tay rồi lấy điện thoại ra gọi cho Bình Anh . Nhưng gọi mấy cuộc vẫn không thấy Bình Anh bắt máy . Vĩnh Thanh đi ra ngoài xem thử có chuyện gì thì ..

Bình Anh đang ...

....

... đang bị Mẫn Doanh xách ngược lên vai vác đi đâu đó . Chuyện thật bất ngờ cậu dường như bị đơ tại chỗ , trên đời này cậu không sợ cái gì bằng sợ hắn ta , chính hắn Hồ Nhất Hùng .

Hắn ta cũng có mặt trong pub vẻ mặt tức giận lên đến đỉnh , dữ tợn làm mọi người trong pub hoảng sợ , cuộc vui của họ cũng bị trì hoảng .
Hắn ngồi ngày ghế cậu vừa ngồi làm cậu lòng không vững run sợ , chỗ nhà vệ sinh vẫn còn là góc khuất nên hắn hình như không nhìn thấy cậu .

Cậu cuống chân chạy vào nhà vệ sinh để trốn , bây giờ để hắn tóm là coi như khỏi nhìn thấy mặt trời .

Sao lại như vậy ? Sao hắn lại biết chứ ? Hắn đi đến một tuần lận mà sao lại xuất hiện ở đây lại còn gây náo ?

Cậu lạc trong suy nghĩ hỗn đảng của mình nhưng cậu càng sợ hơn khi cậu nghe thấy tiếng bước chân " Bộp Bộp " .

Tiếng giày đi trên mặt đất phát ra tiếng động khiến cậu sợ hãi . Tay chân luống cuống tìm lối thoát ở đây không có cửa sổ làm sao đi ra ngoài , nhất không để hắn bắt được , bằng không khó sống sót .

Cậu chửi vào cái một cái phòng vệ sinh để trốn hắn . Cậu ngồi sỏm trên bồn cầu , tay ôm ngực mình lo sợ , chưa bao giờ cậu thấy lo như lúc này .
" Cạch " Tiếng mở cửa nhà vệ sinh , " Bộp Bộp " Tiếng giày phát ra trong màn đêm tĩnh lặng , cậu sợ như muốn ngất nhưng cũng cố để bịt miệng mình để không phát ra tiếng thở .

Rồi cậu nhìn thấy một đôi giày đen đứng sau cánh cửa , cậu rất sợ , sợ người đứng sau cánh cửa kia là hắn và sẽ mở cánh cửa này ra chắc cậu chết tại chỗ mất .

Thật không dám đối mặt hắn lúc này , trong trí nhớ cậu còn in đậm cái khuôn mặt kia mà , cái khuôn mặt dữ tợn , hung hẵnh đó , hắn đã nổi điên rồi .

Hắn đã nổi điên lên thì ác ma cũng không bằng hắn . Mà khuôn mặt lúc nãy chính xác là đã nỗi điên thật rồi .

Rồi hình như người ở ngoài rời đi , cậu vẫn không dám bước ra , cậu đợi đợi đến thời gian không biết trôi đi bao lâu nhưng rất lâu cậu cũng dám đi ra .

Vĩnh Thanh ngồi trong đó có thể hơn ba mươi phút cũng có thể hơn một tiếng . Cậu khẽ nuốt nước bọt một cái rồi cầm tay nắm cửa đó dự bước ra .
Bình Anh giờ chắc đang ở một nơi xa xôi nào đó rồi , chỉ còn mình cậu thôi , cậu như sắp bị hành hình vậy .