Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 121




Vĩnh Thanh mặt đã tái xanh tím nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh tìm kiếm bóng dáng ai kia .

" Nhất Hùng đâu rồi ? "

Khi vừa chơi tàu lượn siêu tốc xong thì Vĩnh Thanh đã chóng mặt ,mắc ói . Chưa kịp định hình thì cái con người kia lại chạy đi đâu mất .

Đúng là sai khi cho hắn đi đến nơi đây ! Chỉ mới bước vô cổng đã chạy nháo đòi chơi đủ thứ . Kéo cậu theo khắp nơi khiến cậu không có kịp thở .

" Hai người mau đi tìm Nhất Hùng đi .. tôi không sao rồi .. không sao "

" Đúng thật là ! Chạy đi đâu rồi không biết ... " Mẫn Doanh tay chống ngay thắt lưng , mặt nhăn nhó nhìn quanh .

" Nhất Hùng anh đâu rồi .. Nhất Hùng " Vĩnh Thanh nhìn quanh không thấy anh liền lo lắng đi chạy tìm anh .

" Nè .. Nè .. Đợi mình với Vĩnh Thanh " Bình Anh chạy theo Vĩnh Thanh .

" Ơ .. Đợi anh với Bình Anh " Mẫn Doanh cũng dí theo sau Bình Anh .
Ba người chạy khắp nơi tìm hắn ta , Vĩnh Thanh gọi tên hắn muốn khan cả cổ mà chẳng tìm thấy .

Cậu chạy đến mệt thì dừng lại nghỉ mệt , Bình Anh ngồi xuống ghế đá thở hồng hộc , Mẫn Doanh cũng mệt không kém .

" Nhất Hùng đâu rồi ? " Vĩnh Thanh lo lắng nói , đồng thời nhìn quanh .

Ánh mắt lo lắng kia nhìn quanh , khi lia tới mắt tới một cái cây gần đó , cậu dừng mắt lại và mừng rỡ chạy lại cái cây đó .

Bởi vì nơi đó có hình bóng quen thuộc kia , người mà cậu cần tìm đang ở đó .

" Nhất Hùng à ... "

" Vĩnh Thanh đây rồi "

Đúng như vậy , hắn đang dựa vào cây đợi cậu tới đón . Hai người ôm nhau mừng rỡ .

" Nhất Hùng anh đã đi đâu vậy "

" Hồi nãy Nhất Hùng đi vệ sinh đi kiếm nhà vệ sinh sau khi đi xong ra ngoài Nhất Hùng không thấy Vĩnh Thanh đâu hết nên đứng đây đợi "
" Vậy sao .. sau này đừng đi lung tung nữa , đi đâu phải nói cho em biết nhớ chưa ! "

" Nhất Hùng biết ròi ~~"

" Nhất Hùng anh làm tôi kiếm muốn tắt thở cả ra " Mẫn Doanh đi lại nói .

" Nhất Hùng xin lỗi " hắn cuối đầu nhìn xuống đất tỏ vẻ có lỗi .

" Thôi mình về " Bình Anh mỉm cười nói .

" Ba người cứ đợi ở cổng tôi đi lấy xe " Mẫn Doanh nhìn họ rồi đi khỏi đó .

Cậu nắm tay hắn rồi họ cùng nhau đi ra cổng .

Mọi chuyện vẫn như vậy , ngày qua ngày , tháng qua tháng ,Hồ Nhất Hùng hắn cứ ngây ngô như đứa trẻ còn Vĩnh Thanh ân cần chăm sóc chẳng khác bảo mẫu .

Những chuyện thường ngày tùy đơn giản nhưng lại đáng yêu vô cùng . Như tối đi ngủ phải đọc truyện cho hắn nghe , hôn hắn trước khi ngủ , luôn chơi game với hắn , luôn phải ở bên hắn mọi lúc .

" Vĩnh Thanh ơi ~~~~ Nhất Hùng muốn ăn bánh ngọt "
" Để em đi mua cho anh ăn "

" Vĩnh Thanh ~ Nhất Hùng muốn ăn socolate quá "

" Ừm .. để em đi nhờ người mua "

" Vĩnh Thanh ~~ "

" Sao "

" Nhất Hùng chán quá Vĩnh Thanh chơi với Nhất Hùng đi "

" Được "

" Vĩnh Thanh ơi ~~~ "

" Nhất Hùng à .. anh đừng bám theo em hoài vậy chứ .. "

" Không chịu đâu ... Nhất Hùng muốn nhìn thấy Vĩnh Thanh khắp mọi nơi "

" Nhìn hoài sẽ chán đó "

*Hắn lắc đầu .*

" Thôi được rồi ! .. Ngồi đó đi đừng nghịch lung tung đó "

" Dạ ~ ! "

Nhất Hùng ngồi ngoan ngoãn trên ghế nhìn Vĩnh Thanh đang nấu ăn .

____Một lát sau _____

" Vĩnh Thanh ~~~"

" Sao "

" Nhất Hùng yêu Vĩnh Thanh nhiều lắm lun á "

" .... " Vĩnh Thanh đang nấu đồ ăn trên bếp thì ngơ ra trước câu nói kia .

" Vĩnh Thanh sao vậy ! "

" Ai dạy anh nói như vậy hả " Cậu mặt đo đỏ nhìn người ngây ngô trên ghế .

" Nhất Hùng thấy trong phim , cô kia yêu chú kia thì nói vậy nên Nhất Hùng nói theo .. Vĩnh Thanh không thích sao ? "
" Không .. không có .. "

" Nhất Hùng yêu Vĩnh Thanh nhiều lắm .. nhiều như Nhất Hùng yêu kẹo vậy đó "

" Đồ ngốc nhà anh ! Sao có thể so mình với kẹo như vậy chứ .. kẹo ăn được còn em không ăn được .. " Vĩnh Thanh nói thầm trong miệng .

" Vĩnh Thanh ơi ~~ "

" Sao nữa ? "

" Đồ ăn khét rồi kìa ! "

" Úi chết !!!! "

Vĩnh Thanh giật mình lo nhìn hắn rồi nghĩ ngợi nên cậu quên tắt bếp khiến con cá khét nghẹt như than .

Khẽ thở dài vứt con cá vào sọt rác , hắn có đôi lúc làm cậu ngơ ra tại chỗ chỉ vì mấy câu nói từ cửa miệng ngây thơ kia .

Sau này cậu sẽ không cho hắn xem phim ngôn tình rồi nói năng bậy bạ nữa , đứa trẻ to xác này chỉ nên coi phim hoạt hình thôi !

__Trong bữa cơm giữa hai người __

" Vĩnh Thanh ~~~ Nhất Hùng muốn được đút "

" Anh tự ăn đi .. Nhất Hùng lớn rồi "

" Ư .. không chịu .. không chịu .. không đút Nhất Hùng không ăn nữa " Hắn buông muỗng ra quay mặt sang hướng khác phồng má lên giận dỗi .
" Thôi được "

" Hihi .. Nhất Hùng biết Vĩnh Thanh thương Nhất Hùng nhất mà "

Cậu đành bó tay đút cơm cho hắn ăn . Riết rồi hắn nói gì cậu cũng phải làm theo , không làm thì sẽ bị đứa trẻ này giận dỗi .