Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 109




Tiếp theo là một màng trắng xoá phủ đầy mắt cậu rồi cơn buồn ngủ ồ ạt kéo tới khiến Vĩnh Thanh thϊếp đi .

____

Mọi thứ trước mắt mơ mộng hảo huyền , mờ đục chẳng nhìn thấy gì cả . Y đã đến thiên đường rồi sao ?

Cậu lờ mờ , mơ hồ tỉnh dậy , điều đầu tiên cậu cảm nhận được là mùi thuốc xộc thẳng vào mũi khiến cơn mơ màng tan đi .

Nhíu mày nhẹ , thứ cậu nhìn thấy không phải là cái trần nhà kia mà là cái trần nhà màu trắng . Phải một lúc lâu cậu mới biết mình đang ở bệnh viện.

Dường như thuốc gây mê vẫn còn nên Y không cảm thấy đau gì mấy . Bên phải thì một ống truyền nước biển , bên tay kia thì có vải băng bó vết thương .

Vĩnh Thanh vẫn chưa chết ? Suy cho cùng Y vẫn chưa thoát kiếp ngục tù này . Tại sao lại không để cho Y chết ? Vĩnh Thanh chịu đựng mọi thứ quá đủ rồi ? Quá mệt mõi rồi , Y không muốn bị hắn trả tấn giam cầm mình nữa .
Phải chịu sống mà đau đớn hơn chết này Y quả thật chịu không được ! Nước mắt đã cạn , tình đã vỡ tan , thân xác hoang tàn đối với Vĩnh Thanh ngày lúc này đó là một cực hình .

Hồ Nhất Hùng từ đâu bước vào , đi lại bên giường Y . Hắn đứng trước mặt Vĩnh Thanh nhìn cậu với ánh mắt giận dữ , cùng với khuôn mặt vô hồn .

" Sao em lại tự tử "

" Tại sao anh không để cho tôi chết ? "

" Tôi hỏi em tại sao ? "

" Tôi không muốn sống nữa "

" Em ... "

" Tôi mới vừa thả tên đó cùng gia đình hắn ra thì về nhà thì thấy em nằm trên giường với cánh tay đầy máu rồi .. định chọc giận tôi sao "

" Nếu như có thể .. tôi xin anh hãy buông tha cho tôi được không ? "

" Không ... "

Mắt Y đau buồn nhìn đi nơi khác . Hiện nay Xương Lâm được thả cùng với gia đình anh ấy rồi , Y cũng đỡ gánh nặng vài phần .
" Tại sao lại là tôi ... tại sao chứ .. sao tôi lại bị anh giam cầm như tù nhân .. sống không được chết không xong .. tại sao là tôi chứ không phải người khác .."

" Tại tôi có hứng thú với em .. Nếu em còn dám tự tử thêm lần nào nữa thì tôi không dám chắc tên đó còn mạng "

Đến lúc này Y chỉ biết cắn môi căm giận . Vĩnh Thanh có thể làm gì được hắn chứ , Y chỉ có thể vô dụng nằm dưới thân hắn mặc sức người chà đạp .

" Tại sao anh lại tàn nhẫn , độc tâm như vậy .. sao có thể có một con người tàn ác hơn một còn quỷ xuất hiện trên đời này .."

Hồ Nhất Hùng nghe vậy cũng không buồn đáp lại " Nếu em nói tôi là ác quỷ xuất trần thì bản thân em chính là thiên thần giáng thế .. đừng nên hỏi tôi câu đó chứ .. chính em là người lôi kéo ác quỷ mà .. có ác quỷ thì cũng có thiên thần "
" Tôi nói cho em biết .. tốt nhất em nên ngoan ngoãn nghe lời tôi , ăn uống đàng hoàng , đừng có mà tùy tiện tự ý tự tử .. nếu em chết thì tôi cũng kéo theo tên đó chết chung với em , không chỉ hắn mà còn có cả gia đình hắn nữa .. "

" em nghĩ xem .. nếu em lỡ gây ra tổn thương trên cơ thể mình dù một vết xước thì tên đó nhất định sẽ vào Hồ Bang một chuyến nữa "

" Mạng của em cũng là mạng của tên đó .. mọi thứ đều do em quyết .. nếu em chết hắn cũng sẽ chết theo .. em sẽ gánh cho mình một tội lỗi nữa sau khi em chết đó "

Vĩnh Thanh căm giận nam nhân phía bên giường mình , từng câu nói của hắn như dao chọt vào tim của Y . Như một ác quỷ đang thì thầm bên tai những lời nói cay độc , ác nghiệt cho Y nghe vậy .

" Anh đừng nói gì nữa .. đi ra ngoài đi .. tôi không muốn nghe "

" Thôi được em nghĩ ngơi đi .. một lát sau sẽ có người hộ tá mang đồ ăn vào .. nhớ ăn uống đầy đủ đó .. và đừng quên những lời tôi nói vừa nãy "
"... "

Hồ Nhất Hùng quay bước ra ngoài , hắn vừa bước khỏi cánh cửa phòng bệnh viện của Y thì cái bộ mặt vô cảm đó bị lột ra . Thay vào đó là khuôn mặt đau buồn , bi thương .

Đi ra khỏi bệnh viện thì một thanh niên tuấn tú chạy lại . Mẫn Doanh chắn ngang đường hắn không cho hắn đi , gặng hỏi .

" Vĩnh Thanh tự tử sao .. cậu ấy sao rồi "

" Tránh đường ! tôi không muốn trả lời cậu "

" Không tránh .. mày phải trả lời tao trước " Chỉ khi trong Bang anh mới xưng mày tao với hắn . Đây là lần hiếm hoi thấy anh xưng vậy khi ở bên ngoài .

" Cậu xưng lại cho đàng hoàng .. tôi lớn tuổi hơn cậu đó "

" Giờ này tuổi tác gì ở đây .. mau nói "

" Em ấy được đưa đến bệnh viện kịp thời .. đường rạch cũng không sâu lắm.. mất máu không nhiều .. hên tôi về sớm phát hiện được nên đưa vào bệnh viện sớm... nên bây giờ không sao rồi "
" Làm hết hồn .. tưởng cậu ấy chết .. đi theo tôi lát đi " Mẫn Doanh kéo hắn đi lại xe .

" Làm gì vậy .. buông ra .. tôi còn có việc "

Mẫn Doanh cố dùng sức đẩy hắn vào xe của anh . Sau một hồi thì hắn và anh đã ngồi vào xe , Mẫn Doanh khẽ đạp ga chiếc xe lăn bánh rời khỏi bệnh viện.