Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 105




" Người không tốt mới là con đó .. đi tận hai năm không chịu về một lần .. làm ta đây cứ ngỡ con đi luôn quên tụi ta luôn rồi " Bà Mai Linh trách móc Y .

" Con .. con .. xin lỗi .. "

" Không sao .. Con đang ở đâu " Bà Mai Linh xoa đầu Y cười mỉm .

" Dạ .. con đang ở nhà hắn .. "

" Ừm ... Vậy cũng được "

" Nhưng con nghĩ chúng ta nên đi khỏi đây đi "

" Tại sao .. "

"..... "

" Chào hai bác .. " Vĩnh Thanh chưa trả lời bài người thì bên ngoài phát ra tiếng quen thuộc . Cậu hướng về nơi phát ra tiếng thì thấy hắn đã từ từ tiến tới họ .

Mặt cậu trở nên nhợt nhạt , trong lòng vấy lên nỗi khó chịu . Chí Nhân và Mai Linh thấy hắn thì vui vẻ , mỉm cười " Mau lại đây ngồi đi Nhất Hùng "

Hồ Nhất Hùng từ từ tiến đến ngồi kế bên Y , tay choàng qua eo Y ôm nhẹ lấy . Vĩnh Thanh khi bị ôm eo vậy thì run run người , cố gỡ cánh tay hắn ra khỏi người mình .
" Đừng ôm .. buông ra .. ba mẹ tôi đang ở đây " Âm thanh phát ra nhỏ xíu chỉ đủ hai người nghe .

Hắn thì thầm vào tai Y một câu " Có sao đâu chứ .. trước sau gì em cũng là của tôi .. ôm xíu vậy có sao "

Mặt Vĩnh Thanh đỏ ửng , tìm cũng từ đó mà đập nhanh như muốn nổ sau câu nói kia của hắn , cái gì mà của hắn . Vĩnh Thanh chỉ muốn đưa bố mẹ mình đi khỏi đây , thoát khỏi hắn càng sớm càng tốt .

Sau một lúc thì họ ra về , phải nói là bố mẹ của Vĩnh Thanh đối xử rất tốt với Hồ Nhất Hùng , chả khác gì là con của họ . Nói chuyện với nhau rất hạnh phúc và vui vẻ .

Vĩnh Thanh ngồi trên xe nhớ lại lúc đó quả là không tin bố mẹ mình có thể cư xử vậy với hắn . Không sợ hãi , không kiên dè ..

Y ngước qua bên hắn , khẽ nói " Tôi muốn gặp Xương Lâm"

" Muốn gặp hắn sao .. cũng được "
Dù miệng nói được nhưng trong lòng chẳng dễ chịu gì . Hắn hoàn toàn không muốn Vĩnh Thanh gặp Xương Lâm .

Vì Y mà Xương Lâm phải bị như vậy quả thật không đáng . Y không muốn như vậy , nhớ lại hình ảnh trên TV kia thì Y lại chưa xót hơn . Cơ thể máu me đầy mình , đầy rẫy vết thương , cho dù ngất cũng bị đánh .

______

" Dừng lại .. mấy đứa bây muốn đánh thằng kia tới chết hả .. "

" Dạ .. tụi em làm theo lời lão đại nói thôi ạ .. thưa nhị lão đại "

Mẫn Doanh dựt lấy cái roi trên tay tên đàn em kia quăng sang một bên . Nhẹ tiến tới xem tình hình Xương Lâm như thế nào rồi .

Rất hên là Xương Lâm vẫn còn thở , chỉ là bị đánh đến bất tỉnh . " Từ giờ đến khi có lệnh mới .. thì không được đánh tên này nữa " Mẫn Doanh lạnh giọng ra lệnh .

" Dạ .. tụi em biết rồi "

" Ra ngoài hết cho tôi "
Đám người kia nhanh chóng đi ra ngoài để lại Xương Lâm và Mẫn Doanh trong phòng .

Mẫn Doanh nhìn thanh niên bị trói trên ghế cũng hơi tội nghiệp cho Xương Lâm .

" Không biết anh đã đắt tội gì lớn với tên ác ma kia mà phải bị như vầy nữa .. nếu bị đến vậy thì tội của anh chắc cũng không nhỏ .."

" Mà tên ác ma kia cũng thật ác quá đấy chứ .. đánh tên này từ sáng đến tối mà không tha sức người vậy ai chịu nỗi chứ .. nhưng không ngờ là anh vẫn còn sống được hay thiệt .. xin lỗi nha .. tôi muốn cứu anh khỏi tên ác ma đó lắm nhưng không được rồi .. "

Mẫn Doanh quay lưng bước đi đồng thời tay lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó . Bên đầu kia bắt máy nhanh chóng , giọng bên kia cũng kính nói " Thưa nhị lão đại .. mọi chuyện đã được thu xếp gọn .. chỉ còn chờ lệnh của ngài thôi ạ .. "
" Được rồi sao .. như kế hoạch .. lấy hết các dữ liệu tư mật từ công ty của tên Xương Lâm đi " .

" Dạ .. tôi làm ngay "

Tút .. tút ..

Cuộc gọi kết thúc , môi Mẫn Doanh nở nụ cười mãn nguyện .

" Vậy là kẻ thù của tên ác ma kia đã bị tiêu diệt rồi "

_______

Quản lí Dương của công ty Xương Lâm đang làm việc trên máy tính , điều đó là bình thường cho đến khi cô ta rút cái USB ra chiếc máy tính của Xương Lâm trên công ty.

" Vậy là mọi thứ xong hết rồi .. đem về nộp cho nhị lão đại thôi "

Quản Lí Dương nở một nụ cười rồi rời đi . Thật ra cô ta là gián điệp do Hồ Nhất Hùng cài vào với nhiệm vụ là nắm thông tin nhất cử nhất động của Xương Lâm và lấy dữ liệu mật .

Phải nói là cô ta rất chuyên nghiệp , cài vào rất lâu mà Xương Lâm chẳng hay biết .

Này nhiệm vụ đã hoàn thành , Xương Lâm cũng đã bị bắt , cô cũng không có lí do gì để giả vờ nữa . Một đường đi đến trụ sở Hồ Bang .
______

Bình Anh ở nhà lăn qua lăn lại trên giường nhàm chán . Nhìn trong điện thoại mình là số điện thoại của Vĩnh Thanh mà thở dài .

" Vĩnh Thanh .. cậu ở đâu vậy .. lại mất tâm mất tích rồi .. điện thoại thì lại chẳng liên lạc được ..tung tích lại chẳng rõ ... muốn làm mình lo đến chết à ... biết ngay là về đây là sẽ có chuyện sẽ ra mà .. vì cái tên đần đó mà hi sinh tấm thân ngọc ngà của mình để mua cho cậu căn nhà đó mà lại mất tích mất ở xó nào rồi .. "

( Bình Anh ngồi nhìn cộng rạp diss Vĩnh Thanh vì tội gọi không bắt máy .. với lại bực bội Mẫn Doanh "

" Còn cái tên Mẫn Doanh đó nữa .. haizz .. cái con người gì mà ghen đủ thứ .. không cho mình ra ngoài , đi chơi chỉ vì sợ ra ngoài ngắm trai á .. cái con khỉ nhà anh .. tôi có một mình anh mà chết lên chết xuống , lên bờ xuống ruộng .. nếu trên thế giới này có tới mười tên như anh thì chắc là tiêu " ( Lại chửi tiếp )
Ring.. Ring ..

Bình Anh liếc nhìn vào điện thoại đang đỗ chuông , nhìn người gọi mà chưng ra cái mặt chán ghét .

" Linh thiệt chứ .. mới nhắc cái tên thối tha đó thì lại gọi tới rồi .. "

Bình Anh lấy điện thoại lên và nhấc máy .

" Alô ! Ông xã anh gọi em có gì hông " * Ngọt ngào *

Bình Anh lật mặt nhanh chóng , mới chửi anh ngay đó mà giờ lại ngọt ngào , dịu dàng .

" Có trốn đi chơi không đấy "

" Không .. không ạ "

" Dám trốn thì biết tay anh "

" Em đâu dám chứ ... " * Ngoài mặt *

* Trong lòng : " Cái tên thối .. anh mạnh bạo vậy ai dám trốn .. trốn chỉ có tắc thở trên giường" *

" Anh giải quyết công việc lát về .. dám trốn đi chơi thì anh xử đẹp biết chưa "

" Biết rồi .. biết rồi mà .. anh đi giải quyết công việc đi ha .. "

Bình Anh vội cúp máy chứ nói thêm lời nào nữa là Y sẽ bùng nổ mất .
________