Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 100




Vĩnh Thanh bị vác lên phòng , một căn phòng rộng lớn và là nơi có nhiều trò chơi hắn dành cho Y .

Đạp cửa một phát , cánh cửa mở toang hoang ra . Căn phòng đó rộng lớn đầy xa hoa , thiết kế phải nói là đẹp tuyệt vời . Một kiến trúc khá cổ theo kiểu hoàng gia châu Âu .

Đèn trần lấp lánh ánh sáng như ánh pha lê , căn phòng sáng chói mọi vật đều toả sáng trước nó . Đối với Y đây là một điều chả tốt đẹp gì .

" Anh đưa tôi đi đâu .. thả ra .. đây là đâu "

Vĩnh Thanh nhìn căn phòng xa lạ , lòng lại dâng lên nỗi sợ . Chẳng lẽ hắn định giam Y như hai năm trước ? Không được không thể nào Y không thể nào chấp nhận .

Hắn thô bạo quăng hẵng Y lên chiếc giường màu đen rộng , với chăn mền , gối màu đều màu đỏ .

Vĩnh Thanh đau điếng phần lưng của mình , đầu óc choang choang , xoay tròn . Mạnh bạo quăng Y một cái mạnh như vậy thử hỏi xem cho dù là giường êm đến cỡ nào cũng phải thấy đau .
Hồ Nhất Hùng tiến đến Y , cằm một tay Y và với tay lấy cái còng trên tủ đầu giường rồi nhìn Y bằng ánh mắt thiêu đốt .

Chưa kịp phản ứng gì đã thấy nam nhân mặt lạnh kia đã dùng còng tay trói một tay Y lên đầu giường . Y đã hết sức chống trả nhưng chả bằng sức tên nam nhân to lớn kia .

" Thả tôi ra mau .. anh làm gì thế hả ?"

" Em nghĩ xem .. em ở trên giường , với bộ dạng thế kia thì em nghĩ tôi sẽ làm gì em "

" Anh dám ! " Y nghiến răng phát ra từng chữ căm giận người đàn ông phía trước .

" Hồ Nhất Hùng này có gì mà chả dám ! "

" Khốn khϊếp .. "

" Vậy sao ? .. ờ ừm thì ... tôi có cái này cho em xem .. chắc chắn xem xong em sẽ vui lắm nhỉ ?"

Y ngây ngốc nhìn hắn , muốn xem là xem cái gì . Ở đây , ngay ngôi biệt thự này Y còn vui nỗi sao !

Hồ Nhất Hùng tiến tới cái tủ lớn đối diện phía giường . Y cũng nhướng người lên xem là cái gì , tay đã bị còng thì thoát bằng cái gì , thôi thì xem đó là cái gì .
Hắn mở tủ ra và đứng qua một bên , để Y có thể chiêm ngưỡng các đồ chơi , vật phẩm mà hắn đã chuẩn bị cho Y tối nay .

" Cái này ... "

Y nhìn đống đồ trong tủ đó mà khϊếp sợ đến tái xanh cả mặt ra . Vĩnh Thanh sợ hãi đến tột cùng lui ra sau giường . Chẳng thể nói nên lời khi nhìn đống đồ đó .

Trong tủ là các dụng cụ để chơi SM : dây xích, Sεメ Toys , các thứ đó kích cỡ nào cũng có từ nhỏ đến lớn , ngay cả ROI MÂY . Còn có các dụng cụ tra tấn người nữa . Có những thứ Y không biết là cái gì nhưng nhìn sơ là nổi hết cả da gà .

Hắn thấy biểu hiện sợ hãi kia của Y thì nhếch mép gian tà . Xoay lưng đóng cánh cửa lớn mở kia đang toang ra , rồi quay lại giường .

Hồ Nhất Hùng chẳng muốn ai gián đoạn cuộc vui của hắn , và không ai được phép nhìn thấy . Với cả đây là phòng cách âm , nếu đóng cửa lại thì bên trong làm gì , hét gì cũng chả ai biết .
Thấy hắn đang tiến tới mình mỗi bước một gần , Y lắc đầu xanh mặt . Hắn lên giường cưỡng chế Y , xé toang từng lớp áo trên cơ thể Y . Chiếc áo sơ mi trắng bị xé xoạt ra , để hiện ra mồn một là từng tấc da tấc thịt quý giá của Y .

Đến khi chả còn gì trên người Vĩnh Thanh , thì hắn mới nâng cái cằm nhỏ của Y lên mà tra hỏi .

" Em muốn chơi cái gì tối nay nào ? "

" Không ! không .. làm ơn đừng .. đừng mà "

Khuôn mặt thiếu niên giàn dụa nước mắt , từng giọt từng giọt rơi xuống . Nó trong và lấp lánh trước ánh đèn như kim cương . Hồ Nhất Hùng chả thấy thương xót mà lại còn thích thú với điều đó .

Hắn cuối người liếm hết tất cả các giọt nước mắt kia . Rồi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngập tràn nước mắt , hắn thấy được sự sợ hãi của Y và tức giận trong đó nữa .
Buông cằm Y ra , hắn lấy vĩ thuốc từ hộc tủ đầu giường . Dùng giọng ma mị kia nói với Vĩnh Thanh .

" Muốn mấy viên ? "

" Đó .. là cái gì ? " Nhìn vĩ thuốc trắng trên tay người trước mặt Vĩnh Thanh mặt đã sợ đến khóc .

" Xuân dược "

Câu trả lời ngắn ngọn đủ làm cho thiếu niên khϊếp đảm nam nhân . Nỗi sợ ngập tràn dâng lên càng cao .