Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 10




Đôi mắt nặng trĩu dần mở ra khi vừa mở mắt đã thấy cái lồng ngực rắn chắc

của hắn . Cậu quay qua thấy hắn vẫn còn đang ngủ trời hình như đã là chiều

Hắn đã làm cậu từ trưa đến chiều luôn sao . Hắn sức như sức trâu hành cậu

không biết mệt

Cậu ngồi dậy định đi tắm thì mới vừa cử động thì hạ thân đau rát . Cậu

cố gắng gồi dậy . Mới để nữa chân xuống giường thì bổng có 1 lực mạnh

kéo lại

" Ngủ miếng nữa đi "

Hắn ông cậu thật chặt cậu thân thể mệt rã rời không thể chống cự, bất lực

nằm im

" Tôi phải đi thay đồ "

Hắn nghe thế thả cậu ra đi lại tủ lấy 1 bộ đồ đưa cho cậu

" Em thay vào đi rồi xuống ăn tối "

Cậu cầm lấy bộ đồ bước xuống giường nhưng mới bước xuống thì " Rầm "

cậu đau đớn bước không nỗi nữa ngồi bệch xuống sàn nhà
Hắn thấy vậy đi lại bế cậu đặt lên giường lấy bộ đồ đó lại

" Để tôi giúp em thay "

Hắn giúp cậu mặc đồ rồi bế cậu ra khỏi phòng bước xuống nhà bếp đặt cậu

vò ghế , người hầu trong nhà thấy vậy há hốc mồm không tin vào mắc

trước giờ hắn lạnh như băng chưa quan tâm ai , chưa ai được hắn bế vậy

mà cậu được hắn bế đúng là 1 kì tích .

Tất cả người hầu của hắn trong nhà nhìn cậu chăm chú . Hắn không quan

tâm nhưng cậu thì thấy vậy thì đỏ mặt, bị hắn bế mà còn bị người ta nhìn

chăm chú như vậy mặt cậu đỏ như trái cà chua

Hắn thấy thế thích thú nhìn cậu còn cố ý hỏi lớn để chọc cậu

" Em sao vậy sao mặt đỏ thế bị gì à ? "

Cậu bị nói như thế hoảng loạn tim như muốn nhảy lên

" Không có "

Đồ ăn được bày ra toàn là sơn hào hải vị được bày ra hết trên một cái bàn dài
Cậu im lặng nhìn , hắn thấy vậy mà lên tiếng

" Ăn đi "

" Nhưng nhiều quá sao tôi ăn hết "

" Không ăn hết cũng phải ăn, nhìn em ốm như xương, tôi ôm không thích "

Bị hắn nói gầy như xương cậu khó chịu lên tiếng

" Tôi ốm hồi nào ? tôi ăn không hết đâu "

" Thôi được rồi ! Nếu em ăn không hết thì ăn nhiều vô cho có thịt lên 1 chút "

Cậu im lặng ăn trong lúc cậu ăn , hắn cứ nhìn cậu suốt làm cậu không tập

trung ăn được

Anh quản gia từ xa nhìn đôi bạn trẻ ngọt ngào mỉm cười

" Xem ông chủ như thế ! Cậu Vĩnh Thanh thật cao siêu làm tan chảy tản băng

ngàn năm như ông chủ rồi. "

" Xem ra ông chủ đã biết yêu rồi "

Cậu ăn xong hắn bế cậu lên phòng nghỉ ngơi , nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường

đắp chăn cho cậu

" Ngủ đi "

" Anh không ngủ sao? "

" Tôi bận xử lý công việc em ngủ trước đi "
" Ừm "

Hắn tiến lại bàn làm việc gần đó ngồi xử lý , hắn tập trung làm việc cậu không

ngủ mà nhìn hắn , nhìn hắn bây giờ thực sự siêu cấp đẹp trai đẹp trai làm

cậu mê mẫn

Hắn tuy tập trung làm việc nhưng vẫn chú ý cậu và biết cậu nhìn hắn chằm

chằm

" Em nhanh mà ngủ đi ! còn nhìn nữa là tôi ăn em nữa bây giờ "

" Ai ai mà nhìn anh chứ "

Hắn lẵng lặng nhìn mèo nhỏ của hắn phản ứng . Con mèo nhỏ của hắn

bị nói trúng tim đen mà rụt mình vào chăn mà nhắm mắt . Thấy thế

hắn cười mèo nhỏ nhà hắn đáng yêu quá làm hắn chịu hông nỗi mà

làm việc nhanh thật nhanh để ôm mèo đi ngủ

Cuối cùng hắn làm việc cũng xong đi lại giường thấy 1 cục bông nhỏ đang

cuộn mình trong chăn , hắn bèn nhẹ nhàng nằm xuống để không đánh thức mèo nhỏ . Nhẹ vòng tay qua người cậu ôm lấy và ngủ đi
Sáng hôm sau là 1 ngày nắng ấm trong căn biệt thự phải nói là bự chà bá

có 2 con người đang ôm nhau ngủ trên cái giường king size.

Cậu nhẹ nhàng trở mình và bắt đầu mở mắt đập vào mắt cậu là khuôn

mặt hoàn hảo đẹp không góc chết cậu bắt đầu tiến lại gần nhìn kĩ hơn

gần như mặt chạm mặt với hắn

Nhìn 1 hồi thì cậu vẫn không chán

" Anh nhìn rất hoàn hảo rất đẹp nhưng mà rất đáng ghét "

Bỗng 2 con mắt của hắn mở ra nhìn cậu làm cậu giật mình ngồi dậy

" Em nói ai đáng ghét ? "

" Tôi không nói ai hết "

" Mà anh dậy khi nào ? "

" Từ lúc em nhìn tôi chằm chằm nhìn không chớp mắt ! "

" Ai ai nhìn anh chứ ?? đồ tự luyến "

" Ờ ! chứ nãy có người nhìn tôi không chớp mắt luôn mà còn chối "