Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 48: Cướp Mất Ánh Hào Quang




Tối hôm nay tại đại sảnh khách sạn Nhật Thanh sẽ nhuộm màu thời trang, từ đầu nơi này đã được The Sun ấn định để tổ chức buổi lễ kỉ niệm ba mươi năm thành lập công ty.

Lâm Tuệ Nghi cầm trên tay tấm thiệp mời màu đỏ in hoạ tiết tinh xảo vừa nhìn đã cảm nhận được sự chu đáo từ phía công ty, cô ngồi bên cạnh Vương Khôi V, vùi đầu nhỏ vào lòng ngực anh.

- Sao em phải đi cùng anh đến đó, em có thiệp mời cơ mà, em có thể tự đi được - Lâm Tuệ Nghi uỷ khuất, ở thời điểm hiện tại cô thật không muốn cùng Vương Khôi Vĩ phô trương mối quan hệ. Anh bảo không cần phải lo nghĩ, họ không có quyền bàn tán hay đánh giá người phụ nữ của anh. Nhưng cô làm sao có thể để ngoài tai những điều đó rồi cứ thế hiên ngang khoát tay đi cạnh Vương Khôi Vĩ. Ngay từ đầu Lâm Tuệ Nghi đã không muốn trở thành khuyết điểm trong cuộc đời hoàn mỹ của anh, hiện tại cô càng không thể chấp nhận điều đó. Cô muốn bản thân phải tìm được vị trí thích hợp có thể ung dung bước cùng anh.

Vậy mà người nào đó có chịu hiểu cứ một mực muốn Lâm Tuệ Nghi đi cùng. Bởi Vương Khôi Vĩ căn bản chỉ muốn đường đường chính chính nắm lấy tay Lâm Tuệ Nghi, muốn nói rằng cô ấy là người phụ nữ của anh. Cái bản tính ngông cuồng thích chiếm đoạt này của anh vô hình chung đã làm Lâm Tuệ Nghi khó xử.

Vương Khôi Vĩ đưa tay giành lấy tấm thiệp từ chỗ Lâm Tuệ Nghi.

- Cái này anh có thể gửi lại cho Tiêu Thiên giúp em, muốn đến đó chỉ còn một cách đi cùng anh - Vương Khôi Vĩ điềm tĩnh ra điều kiện với Lâm Tuệ Nghi. Nghĩ mãi vẫn không thể rõ vì sao Lâm Tuệ Nghi luôn cố ý không xuất hiện cùng anh ở những nơi đông người, mỗi lần nhắc đến cô đều bảo không muốn anh bị người khác chê cười. Nhiều lần tự hỏi có phải Lâm Tuệ Nghi đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Vì điều gì mà bị người khác chê cười? Vì anh có cô người yêu xinh đẹp giỏi gian như thế này nên bị chê cười sao.

Nhắc đến chuyện này chỉ muốn mắng người. Vương Khôi Vĩ còn nhớ khoảng thời gian Trình Nghiêm không có ở đây, tất cả công việc đều giao phó cho anh lúc đấy bận đến chẳng có thời gian về nhà. Vậy là mỗi sáng Lâm Tuệ Nghi phải mang quần áo rồi cả thức ăn đến cho anh. Cô ngốc đó đến công ty liền bảo bản thân là người giúp việc, sau này nghe nhân viên báo lại chỉ muốn mang ai đó ra dạy bảo một trận

Lâm Tuệ Nghi nghiêm mặt cố giành lại tấm thiệp, cô không thích Vương Khôi Vĩ những lúc như thế này, không thích anh tuỳ tiện làm theo những gì anh muốn, cô ngại cảm giác cố chạy theo ý muốn của anh.

Cô hết ôm tay anh lại đến ngồi lên người anh chỉ mong giành lại tấm thiệp, làm đủ trò như vậy cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi nhìn anh phất phất tấm thiệp trước mặt. Vừa muốn giành lại tấm thiệp lại vừa giận nên Lâm Tuệ Nghi lớn tiếng với Vương Khôi Vĩ.

- Anh có bao giờ nghĩ cho em không? Có bao giờ nghĩ đến việc người ta nhìn em như thế nào không? Vương Khôi Vĩ, từ trước giờ anh chưa bao từng vì em mà suy nghĩ tất cả đều dựa trên ý muốn của anh - Lâm Tuệ Nghi tức giận bỏ lên phòng, không đi cũng được xem như cô không có được mai mắn này.

Vương Khôi Vĩ đã thực sự làm cho cô tức giận rồi. Anh ngẫn ngơ nhìn theo cái bóng dáng mảnh mai đang ương bướng chạy lên từng bật thang, suy ngẫm về lời cô nói. Phải chăng thời gian qua anh đã không làm tốt? Là anh vô tình tạo cho cô nổi buồn.

Con người Vương Khôi Vĩ không phải quá vô tâm chỉ là trước nay chưa từng vì ai đó mà dốc lòng. Dù cho hiện tại chỉ có mỗi Lâm Tuệ Nghi có đủ năng lực khiến anh để tâm nhưng suy cho cùng vẫn là đàn ông vụng về không biết nắm bắt suy tư của người khác.

Cô nổi giận quay trở về phòng anh liền cuống cuồng chạy theo sau. Rõ ràng vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ mà, chỉ mỗi việc đi cùng nhau thôi mà vì sao lại khiến cô ấy tức giận Vương Khôi Vĩ thật không rõ.

Lâm Tuệ Nghi không chốt cửa nên anh cẩn trọng bước vào bên trong, nhìn thấy một mình cô ở trên giường lớn ôm lấy con gấu bông to thúc thíc, anh liền xoắn xuýt chạy đến ôm lấy cô.

- Anh làm sai sao? - Vương Khôi Vĩ không biết cách dỗ dành chi bằng ôm lấy cô một cái, thẳng thắng tìm hiểu xem bản thân đã không đúng ở điểm nào.

Lâm Tuệ Nghi không hề quyến luyến cái ôm nồng ấm của anh cứ thế một mực vùng thoát khỏi.

- Anh không sai, là em chính em không nên xuất hiện, em rõ ràng không có cách nào đứng bên cạnh anh, em không đủ tự tin ở bên cạnh người tài giỏi như anh - Đúng vậy, không phải Lâm Tuệ Nghi phiền phức, không phải cô ngại phô trương tình cảm chỉ là ở thời điểm hiện tại trong lòng luôn có một nổi tự ti, vô hình chung trở thành động lực để cô cố gắng cũng vô tình biến nó thành nguyên nhân của những cuộc cãi vả.

Cô càng vùng vẫy anh lại càng muốn ôm cô chặc hơn.

- Đừng cố đẩy anh ra, nói cho em biết trên đời này ngoài em thì không có người con gái nào xứng đáng ở cạnh anh cả. Mặc khác, anh không phải nhân vật gì to lớn anh chỉ là thương nhân bình thường, chuyện tình cảm của anh không mấy ai để tâm cả. Có phải em đã đề cao anh quá rồi không? - Vương Khôi Vĩ vừa buồn cười lại vừa tức giận, cô gái này thật ngốc nghếch, chuyện anh yêu thương ai là vấn đề cá nhân người trong giới kinh doanh đánh giá nhau qua năng lực là được không cần phải nhìn về phương diện tình cảm.

Anh tưởng cô ngốc lắm sao? Bảo không ai quan tâm thì sẽ tin như vậy. Thử xem, những bài báo về Vương Khôi Vĩ mỗi kỳ đều in với nội dung tương tự xoay quanh về lối kinh doanh của anh thôi cũng đã có nhiều người mua, như vậy còn không đủ quan tâm sao.

- Anh tưởng em ngốc chắc! - Lâm Tuệ Nghi giươn đôi mắt còn ướt nhìn Vương Khôi Vĩ.

- Em không ngốc chỉ tội hay suy nghĩ linh tinh. Sau này cấm em tự ti như vậy, nói xem có cô nào chưa tròn hai mươi tuổi đã ôm trong tay chiếc cup danh giá nhất của giới thời trang không? Có ai còn là sinh viên mà đã được ưu ái đặt cho một chiếc ghế trong phòng thiết kế của công ty The Sun không? Nếu nói không xứng thì người đó phải là anh mới đúng - Vương Khôi Vĩ ôn nhu giải thích với cô, rõ ràng anh không xưng với cô, không xứng với những hi sinh mà cô dành cho anh.

Thôi không khóc, Lâm Tuệ Nghi đưa tay vụng về lao đi mắt giọt nước làm cay mắt. Người mà anh nói chẳng phải có Mễ Mĩ Lệ sao? Người đó khi còn là sinh viên đã ưu tú như vậy, bây giờ con đường phát triển của chị ấy con rộng mở hơn cả cô. Lâm Tuệ Nghi thầm nghĩ đàn chị của cô mới là tài giỏi nhất.

- Em không tài giỏi như anh nói, đi cùng em không phải rất không tốt sao? Người khác sẽ bảo anh không mắt nhìn người - Mặc cho Vương Khôi Vĩ có nói như nào Lâm Tuệ Nghi vẫn khăng khăng cho rằng bản thân không nên xuất hiện bên cạnh anh.

Trên gương mặt vốn dĩ mang nét nghiêm khắc nay thêm vạn phần bất lực, Vương Khôi Vĩ đưa tay xoa huyệt thái dương, anh nên làm gì với cô ngốc nhà mình đây? Anh đặt tay lên hai đầu vai Lâm Tuệ Nghi, dùng ánh mắt kiên định nhìn cô.

- Lâm Tuệ Nghi em nghe đây, cả đời anh chỉ có thể chọn em, ngoài em ra không thể là ai khác. Dù cho người ngoài có nói gì bàn tán ra sao anh vẫn luôn hướng về em - Vương Khôi Vĩ đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn thầm gửi yêu thương.

- Sắp đến giờ rồi, em chuẩn bị đi anh cùng em đến đó - Nói rồi Vương Khôi Vĩ vội bước ra ngoài là sợ cô lại từ chối.

Lâm Tuệ Nghi chỉ có thể mỉm cười nhìn theo bóng lưng anh. Cô vội bước đến tủ chọn bộ trang phục do Tiêu Thiên đặc biệt gửi đến. Đây chính là mẫu thiết kế mới của cô vẫn đang chờ lời phê duyệt của bộ phận thiết kế vậy mà đã được Tiêu Thiên ưu ái, đây xem như một cách để cô tự giới thiệu đứa con cưng của mình.

Mọi thứ đã chuẩn bị chu đáo, Lâm Tuệ Nghi được Vương Khôi Vĩ đích thân lái xe đưa đi. Ở trên xe chỉ có hai người cảm thấy có chút không quen, Lâm Tuệ Nghi nhắc đến Trình Nghiêm vì hầu như cả chiều cô đều chẳng thấy bóng dáng anh ấy. Nhưng Vương Khôi Vĩ cũng chỉ có thể lắc đầu, Trình Nghiêm từ ngày có được tình yêu gần như đã tách ra sống độc lập rồi không còn cả ngày chạy đi tìm Vương Khôi Vĩ bàn công việc khô cứng nữa nên anh hoàn toàn không biết được Trình Nghiêm đã đi đâu.

Khách sạn Nhật Thanh nằm ngay trung tâm thành phố, xe chỉ rẻ một vài con đường đã dừng trước cổng lớn của khách sạn. Qua lớp kính xe Lâm Tuệ Nghi cũng phần nào cảm nhận được không gian đậm chất thời trang. Cô thận trọng đẩy cửa kính xe bước xuống, bản thân đã vô tình cảm nhận được ánh nhìn khác lạ của nhiều người hướng về phía mình.

Vương Khôi Vĩ vội đẩy cửa bước xuống đi đến bên cạnh khoác lấy eo Lâm Tuệ Nghi, họ nghe thấy tiếng của máy chụp hình, nghe được lời bình của vài vị khách đứng gần đó.

Hoá ra không như những gì cô nghĩ, người khác không bàn tán gì về thân phận hay địa vị của cô. Họ căn bản đang thưởng thức sắc vóc của cả hai người. Cô nghe họ khen Vương Khôi Vĩ phong độ, họ nhìn được nét ôn nhu trên gương mặt anh khi ôm lấy cô. Họ là đang bảo cô xinh đẹp, tài năng và cả đang chiêm ngưỡng bộ váy cô đang mặc trên người.

Hôm nay Lâm Tuệ Nghị chọn cách trang điểm có phần Tây hoá, gương mặt vốn trắng mịn nay được cô phủ lên lớp phấn nâu. Vô tình toát lên nét lạnh lùng trưởng thành đậm chất Tây Âu rất phù hợp với bộ váy cô đang khoát trên người.

Đây là bộ váy dạ hội mang tên "Tiệm Ẩn", Lâm Tuệ Nghi trước giờ luôn theo phong cách cổ điển. Mẫu thiết kế của cô đa phần đều chọn toen trầm làm chủ đạo. Nhìn vào sẽ gợi một thứ xúc cảm hoài niệm mong lung mà tinh tế đến khó có thể rời mắt.

Chiếc váy dài màu đen làm nổi bật hoạ tiết hoa bỉ ngạn đỏ rực mà không chối mắt. Nó tạo cho người nhìn cảm giác thần bí. Giữa không gian ánh sáng rực rỡ với bao bộ váy hoa xinh đẹp vậy mà "Tiệm Ẩn" của Lâm Tuệ Nghi vẫn không thể lu mờ, nó gần như thu hút hết mọi ánh nhìn của các vị khách nơi đây.

Thêm danh tiếng trước đây cùng sự hiện diện của Vương Khôi Vĩ bên cạnh vô tình biến Lâm Tuệ Nghi thành nhân vật trung tâm của buổi tiệc hôm nay.

Vương Khôi Vĩ áp sát vào tai cô thì thầm, cánh tay săn chắc không quên siết nhẹ eo cô.

- Em chiếm hết hào quang của anh rồi, thật hối hận khi đề nghị đi cùng - Vương Khôi Vĩ vui vẻ cười đùa với cô, vừa rồi trên đường đến đây anh ít nhiều đã xuất hiện nổi lo chỉ sợ người khác nói những điều khó nghe làm Lâm Tuệ Nghi mặc cảm về địa vị của mình. Nhưng qua đêm tiệc này chắc hẳn cô đã có thể ngẫn cao đầu kiêu ngạo đi cùng anh, anh tin là như vậy.

Lâm Tuệ Nghi cau mài nhìn Vương Khôi Vĩ rồi vờ thoát khỏi cánh tay rắn rỗi của anh.

- Thật ngại quá, nếu thấy phiền Vương tổng có thể đi trước - Rõ ràng giọng điệu là đang trêu chọc đối phương nhưng sao lại nghe ra một phần thách thức thế này.

Cử chỉ của cả hai vô tình bị báo giới ghi nhận, họ thật tò mò về mối quan hệ của hai người. Thực chất với độ thân thiết như thế này người khác hoàn toàn nhìn ra được thâm tình trong ánh mắt của họ chỉ là rất muốn xác nhận. Nhưng ngoài đứng nhìn ra họ chẳng giám bước đến tìm hiểu, trong giới báo chí có ai không biết con người vị Vương tổng này vốn không thích phô trương đời sống cá nhân.

Một vài người chợt nhớ đến cô gái được Vương Khôi Vĩ bế đến buổi công bố kết quả thiết kế thường niêm của The Sun. Hoá ra cô gái của một năm trước thực sự là đoá hồng mà Vương Khôi Vĩ cưng chìu nhất. Hai người này rất phù hợp để xuất hiện trên trang bìa tạp chỉ với tiêu đề "Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ Trong Đêm Kỉ Niệm Ba Mươi Năm Thành Lập The Sun"

Bên ngoài ánh đèn rực rỡ, chan hoà ánh sáng đến nơi Lâm Tuệ Nghi đang đứng. Cô ở hiện tại không những vì người đàn ông bên cạnh mà cả vì tài hoa của bản thân đã được mọi người chào đón nồng nhiệt.

Trong một góc tối, hình ảnh gần như tương phản. Một cô gái với chiếc đầm dạ hội màu đỏ rực rỡ nhưng lại toát lên thứ hơi thở âm lạnh, ánh mắt hướng về phía Lâm Tuệ Nghi rõ ràng là câm hờn, ghen ghét cực độ. Bản thân cô gái ấy đang cảm thấy đã bị Lâm Tuệ Nghi cướp mất ánh hào quang.

Ở giữa đại sảnh, chàng trai tuấn nhã từ khoảnh khắc Lâm Tuệ Nghi bước xuống xe vẫn luôn hướng ánh nhìn về phía cô. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, thấy cô hạnh phúc bên Vương Khôi Vĩ rõ ràng trên gương mặt cậu ấy thoáng qua một tia bất ngờ sau đó thứ xúc cảm dỗi hờn như bao trùm lấy thân người cao lớn của cậu ấy.