Vương Khôi Vĩ vội bế cô bước đi, anh cố chạy thật nhanh chỉ mong mau chạy đến chỗ Triệu Vĩnh.
Ông Vương vẫn chưa thôi bàng hoàng giữa cảnh tượng mình vừa nhìn thấy. Đứa con gái đó - đứa trẻ đã khiến ông lo sợ một ngày sẽ tìm đến hại chết ông. Vậy mà đến cuối cùng vẫn là vì ông mà đến tính mạng cũng không cần. Đứa trẻ đó không những từ hành động mà ngay cả những câu từ thốt ra đã khiến ông hồi tĩnh. Ông vội chạy theo phía sau với hi vọng có thể giúp một phần nào đó trong việc cứu lấy Lâm Tuệ Nghi hoặc đơn giản chỉ là muốn nhìn thấy cô an toàn.
Đoàn người ở bên ngoài vẫn luôn hướng mắt về phía cánh cửa chạm khắc hoa văn tinh xảo - lối dẫn vào toà lâu đài cũ. Người căng thẳng nhất có lẽ chính là Triệu Vĩnh, anh ghét cảm giác phải chờ đợi lại càng thêm câm ghét cái việc buộc phải trơ mắt đứng nhìn người anh em của mình tiến gần nơi nguy hiểm.
Tuy bao năm qua, cùng Vương Khôi Vĩ đi qua không biết bao nhiều là sóng dữ, có gian lao nào mà họ chưa từng đi qua đâu. Triệu Vĩnh rất rõ về độ tinh anh, suy nghĩ chính chắn của Vương Khôi Vĩ, cũng như rất xem trọng cả văn lẫn võ của Trình Nghiêm. Chỉ là cái cảm giác phải chờ đợi này thật bất an.
Đúng lúc bản thân không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi, đôi chân ngang bướng hướng về phía trước bỗng nhiên dừng lại. Sau khi nhìn rõ thân ảnh quen thuộc Triệu Vĩnh liền lo lắng chạy đến. Trước mắt anh chính là hình ảnh Lâm Tuệ Nghi một thân máu đỏ, mái tóc dài bết vào từng đường nét trên gương mặt xanh xao. Cô ngất lịm trong lòng ngực Vương Khôi Vĩ tựa như biết nơi đó là chốn yên bình nhất cứ thế mà bấu víu vào chẳng muốn rời đi.
- Đã xảy ra chuyện gì? - Trong trạng thái hốt hoảng, ngoài câu hỏi này ra Triệu Vĩnh chẳng còn câu từ nào để bộc lộ.
Ánh mắt vốn băng lạnh nay lại thêm phần mông lung, hoảng sợ, Vương Khôi Vĩ lắc đầu. Vừa rồi là xảy ra chuyện gì đến tận bây giờ anh vẫn không kịp ghi nhớ rõ, chỉ biết chính anh đã bắn phát đạn ấy.
- Giúp tôi - Vương Khôi Vĩ trước nay chưa bao giờ thành khẩn nhờ vả bất kì ai. Luôn thấy ở anh một sự kiêu ngạo nhất định vậy mà ngay hiện tại anh đã lột bỏ lớp tôn nghiêm của bản thân, duy chỉ vì cô gái ấy mới trở nên chân thành đến thế.
Rất nhanh Triệu Vĩnh đã nhận định được hiện tại cần phải làm gì? Anh vội đỡ lấy Lâm Tuệ Nghi tư tay Vương Khôi Vĩ.
Với một người đã quen nhìn bao cảnh chết chóc tan thương như Triệu Vĩnh suy cho cùng đều đã trở nên chay lì. Nhưng đến khi buộc phải dùng chính dao phẩu thuật của mình cứu lấy người mà mình yêu quí thật sự rất khó khăn. Lại nói đến vết thương của Lâm Tuệ Nghi, ở một nơi không có đủ trang thiết bị để kiểm tra, e rằng Triệu Vĩnh không đủ can đảm, một mình bước vào trận chiến với tử thần. Anh cần một đội ngũ bác sĩ có kinh nghiệm, cần thiết bị y học tiến bộ... mà ở đây tất cả đều không có.
- Với tình trạng của em ấy, không thể cứ mặc như vậy tiến hành sơ cứu, chúng ta cần đưa em ấy về bệnh viện thành phố - Cơ bản Triệu Vĩnh chỉ có thể đưa ra lí thuyết mơ hồ như thế vì suy cho cùng muốn vào đến trung tâm thành phố cũng phải mất hơn ba tiếng đi tàu, mà Lâm Tuệ Nghi, cô ấy không thể đợi được nữa.
Trình Nghiêm lặng người rất lâu, suy nghĩ đến rối tung mọi chuyện cả lên vẫn không nghĩ được rốt cuộc phải làm thế nào để thuận lợi cứu lấy Lâm Tuệ Nghi.
- Phi cơ đang đến, tôi nghĩ sẽ giúp ít cho cô ấy - Người vừa phát ra âm vực là Tần Tư Viễn - cánh tay phải đắc lực của lão gia nhà họ Vương. Tần Tư Viễn đi theo ông Vương lâu như vậy, có những việc không cần lão gia nói cũng đã tinh tế nhìn ra.
Ánh mắt lơ đản dừng lại trên người Tần Tư Viễn, Vương Khôi Vĩ không thốt lên bất cứ câu từ nào. Anh khẽ thở phào một tiếng, chỉ cần có thêm một ít hi vọng anh cùng sẽ cố gắng nắm giữ mạng sống của cô đến cùng. Cả người cứng nhắt, trơ ra Vương Khôi Vĩ chỉ có thể máy móc gật đầu.
Tiếng phi cơ vang dội khoả lấp cả tiếng sóng biển đang vỗ vào ghềnh đá. Gió lạnh thổi tung lớp cát bụi, mọi thứ trước mắt chỉ còn một mảng mờ ảo, vậy mà ngoài cái nắm chặt tay, ngoài cái nhìn kiên định hướng đến Lâm Tuệ Nghi ra Vương Khôi Vĩ chẳng còn muốn làm bất cứ thứ gì, cứ thế để bụi đất bay vào mắt đau nhứt.
Rất nhanh chiếc phi cơ đã đáp xuống khoảng đất trống gần đó, Vương Khôi Vĩ cẩn trọng bế lấy Lâm Tuệ Nghi bước lên chiếc phi cơ.
Cảnh vật ngày càng xa dần, không còn nghe thấy tiếng sóng vỗ nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng động cơ gào rú, tiếng gió thổi đến buốt lạnh tâm tư và nghe thấy cả nhịp đập yếu ớt của Lâm Tuệ Nghi.
Mọi thứ tựa như được người khác chuẩn bị dành riêng cho việc giữ lấy tính mạng của Lâm Tuệ Nghi, tất cả các thiết bị y học đều ở đây.
Triệu Vĩnh khẽ hít lấy chút không khí, điều chỉnh lại tâm trạng đang hổn loạn của mình, anh chuyên tâm vào việc sơ cứu vết thương Lâm Tuệ Nghi. Nhưng cũng chỉ có thể xữ lí những việc cơ bản, anh không giám mạo hiểm tự mình phẩu thuật lấy đầu đạn. Chỉ mong mau đến bệnh viện, anh cần hội chẩn trước khi đưa Lâm Tuệ Nghi đặt lên cán cân giữa sự sống và cái chết.
- Cậu biết cô ấy quan trọng với tôi thế nào chứ, vậy nên xin cậu hãy cứu cô ấy - Vương Khôi Vĩ đưa mắt nhìn Triệu Vĩnh, câu nói phát ra không phải là tuỳ ý, cợt nhã như mọi ngày nữa, hiện tại anh đang cầu xin Triệu Vĩnh cứu lấy người phụ nữ của mình.
Với tình trạng hiện tại của Lâm Tuệ Nghi, không ai có thể nói chắc điều gì. Triệu Vĩnh cũng chỉ biết vỗ nhẹ lấy bờ vai đang khẽ run lên của Vương Khôi Vĩ.
- Cho dù không phải người quan trọng của cậu thì tôi cũng sẽ kiên quyết giữ lấy tính mạng của cô ấy, đừng lo lắng quá! - Nhắc nhỡ Vương Khôi Vĩ không nên lo lắng quá nhưng chính bản thân Triệu Vĩnh cũng đang toát mồ hôi lạnh. Anh không biết vài phút nữa đây khi nghe kết quả hội chẩn, liệu rằng anh sẽ đủ dũng khí đưa Lâm Tuệ Nghi vào phòng phẩu thuật?
Chiếc phi cơ chở theo sinh mệnh người con gái ấy thuần thục hạ xuống tần thượng của bệnh viện.
Vừa đẩy cửa bước xuống đã thấy rất nhiều bác sĩ chuyên khoa đứng đó, họ cẩn thận đón lấy Lâm Tuệ Nghi như sợ nếu mạnh tay hơn một chút cô ấy sẽ tựa như bọt sóng vỡ tan ra thành nhiều mãnh nhỏ.
Triệu Vĩnh khẽ cuối chào một vị bác sĩ thoạt nhìn đã ngoài năm mươi. Anh đã cố gắng dùng tất cả mối quan hệ của mình để liên lạc với họ, hi vọng những vị bác sĩ này đây có thể cứu lấy Lâm Tuệ Nghi.
Các loại thủ thuật trước khi làm phẩu thuật đều đã hoàn tất, hội chẩn khẩn cấp cũng đã xong. Triệu Vĩnh uể oải bước ra bên ngoài, anh khẽ thở dài dựa người vào tường, mệt mỏi nói với Vương Khôi Vĩ.
- Đầu đạn nằm lệch tim hai milimet, khả năng thành công là năm mươi phần trăm. Một sai sót nhỏ cũng có thể cướp đi sinh mạng cố ấy - Triệu Vĩnh không trực tiếp khẳng định chỉ có thể mơ hồ giải thích cho Vương Khôi Vĩ hiểu. Lấy tư cách của một vị bác sĩ, hiện tại vẫn nên chọn lọc câu từ để trấn an người nhà bệnh nhân nhưng cuối cùng vẫn là không biết phải nói thế nào, động viên ra sao. Bởi lẽ người ở bên trong kia cũng là người mà Triệu Vĩnh thân quen.
- Tôi không cho phép cậu sai sót - Tuy Vương Khôi Vĩ biết rõ tình trạng của Lâm Tuệ Nghi, biết rõ cô ấy có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào nhưng vẫn cố chấp muốn giữ lấy cô ấy, anh tuyệt đối không cho phép cuộc phẩu thuật có bất cứ sai sót nào.
Triệu Vĩnh thật hết cách với người này, vẫn luôn ngang ngược đến mức khiến người ta lo lắng. Anh thật không dám nghĩ đến chuyện nếu như Lâm Tuệ Nghi không còn ở đây thì Vương Khôi Vĩ sẽ thành ra bộ dạng thế nào.
Triệu Vĩnh không gật đầu chấp nhận nhưng cũng không từ chối. Trước khi bước vào phòng phẩu thuật anh không quên nhắc nhỡ Trình Nghiêm - người vẫn luôn im lặng.
- Mau đưa tên này về nhà, thật không thể nhìn nổi bộ dạng này mà. Chỉnh trang một chút nếu không khi Tuệ Nghi tĩnh lại nhất định sẽ bị doạ chết mất - Đây xem như là một câu khẳng định rằng Triệu Vĩnh sẽ cứu được Lâm Tuệ Nghi.
Trình Nghiêm gật nhẹ đầu, anh không nói gì, lòng chỉ mong Lâm Tuệ Nghi có thể ung dung bước ra khỏi cái phòng lạnh lẽo ấy.
Cũng không biết nên nói gì, động viên nhau ra sao, Triệu Vĩnh chỉ có thể lặng lẽ xoay lưng bước vào bên trong.
Hai người đàn ông ở lại, thẩn thờ nhìn cánh cửa trắng dần khép lại, tiếng va vào nhau nghe sao mà đáng sợ đến thế. Vương Khôi Vĩ ngã người vào thành ghế chờ cứng ngắt trước phòng phẩu thuật. Ghế này chẳng êm gì cả, anh không muốn ngồi thêm bất kì lần nào nữa, cảm giác rất khó chịu.
Người ở bên cạnh, tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp hơn. Cả tuổi thơ của Trình Nghiêm chỉ biết mỗi cha anh là người thân. Ông ấy lại ra đi sớm như vậy, để anh một mình, cố gắng sống cho trọn vẹn. Là duyên trời ban cho anh cô em gái không cùng huyết thống này, có lẽ vì giữa hai người có nhiều điểm tương đồng nên rất nhanh đã hiểu được tánh ý nhau. Trình Nghiêm quả thật là cưng chìu cô em gái này, cô ấy gặp phải chuyện liên quan đến tính mạng, bảo sao người làm anh như anh không lo lắng.
Bên trong phòng phẫu thuật yên tĩnh chỉ có tiếng dụng cụ ý tế va vào nhau, tiếng máy móc lạnh buốt. Từng người một đều đang gắp gáp cứu lấy Lâm Tuệ Nghi.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt mười hai tiếng đồng hồ, từng nhịp chuyển xoay của thời gian gần như bóp nghen trái tim của những người yêu thương Lâm Tuệ Nghi cũng như rút cạn sức lực của những vị bác sĩ.
Lại nói, hôm nay chính là ngày mà Lâm Tuệ Nghi mong đợi nhất, cô vì ngày này mà chuẩn bị biết bao nhiều, công sức bỏ ra chẳng ít. Vậy mà chỉ có thể lặng lẽ ở đây đối mặt với tử thần.
Hôm nay chính là ngày tác phẩm đầu tiên đánh dấu sự nghiệp của cô được bước lên sàn đấu thời trang cả nước. Vẫn nhớ, cô từng kéo tay Vương Khôi Vĩ bảo anh phải đến đó, cùng cô ghi dấu thời khắc quan trọng ấy.
Nhưng cho đến lúc chuẩn bị tiến bước chạm đến thành tựu mà cô vẫn luôn ao ước lại bị chính người cô yêu thương và tin tưởng nhất huỷ hoại. Chỉ nghĩ đến đây thôi đã đủ làm Vương Khôi Vĩ nổi giận với chính mình, tất cả cũng chỉ vì anh không tốt nên mới dẫn đến ngày hôm nay.
Thời gian gần như không thể ngưng chuyển xoay dù chỉ một khắc, làm lòng người càng thêm rối bời. Đợi đến khi Triệu Vĩnh bước ra ngoài, nhẹ nhàng mỉm cười báo bình an thì tâm tư Vương Khôi Vĩ mới thôi hỗn loạn.
- Tuệ Nghi không sao nữa rồi, do tác dụng của thuốc gây mê, có thể sáng hôm sao mới tĩnh - Triệu Vĩnh mĩm cười đầy thành tựu, anh cao ngạo vỗ lấy vai Vương Khôi Vĩ. Sau lần này có lẽ anh phải bảo Vương Khôi Vĩ mang quà lớn đặc tận cửa phòng anh mới được.